Monday, July 30, 2007

Ngày 29/07/2007, Chủ Nhật hồng...

Đêm qua, những cơn mưa như trút nước bên ngoài, một mình bước đi. Thấy mình nương nhờ vào cơn mưa, giấu đi những giọt nước mắt lăng dài trên khóe mi.
Một chiếc xe dừng lại: "Đi không con, chú chở về giùm, nhà con ở đâu?..."
Hai chiếc xe dừng lại: "Anh chở em về giùm nhé, sao em khóc dưới mưa?người nhà em đâu?..."
Lắc đầu và bước tiếp.
Nhiều chiếc xe phóng vụt qua, thât thoải mái vì không ai quan tâm đến mình.
Lại chiếc xe @ và ông chú đứng tuổi: "Chú chở về giùm mà..."
Im lặng bước đi.
Lại chiếc xe wave: "Về nhé em, đi mưa bệnh chết..."
Bước đi.
Đôi chân đã bắt đầu thấm mệt. Những giọt mưa liên tục rớt xuống mặt. Những bóng người vụt qua nhanh. Những ánh nhìn...
Nhưng không sợ hãi, mà chỉ thấy cần phải bước đi tiếp.
Ước mong sao mưa xóa đi những nhọc nhằn, những mệt mỏi, những nặng lòng, những u buồn...Chưa bao giờ mưa cho ta nhiều đến thế.
Được nhìn cuộc đời qua đôi mắt đầy nước.
Được thấm lạnh qua bộ quần áo nhàu nhĩ.
Được tự do trong mái tóc rối bù.
Đâu đó âm thanh mời chào của những bác xe ôm.
Ta không nghe gì hết.

Wednesday, July 25, 2007

Một ngày mới...

Đêm qua, không mưa mà sao trời vầng vũ. Bầu trời đỏ rực như sắp có giông bão. Em lặng yên trên giường, nhắn tin cho anh, và hờn dỗi, để sao cho anh phải lo lắng cho em. Để anh quẳng đi cái thở dài mà em nghĩ rằng anh dành cho một người khác. Điện thoại anh hết tiền. Anh cuống cuồng phóng xe đến nhà em. 14 cây số. 11h30 đêm. Tiếng anh trong máy điện thoại vang lên đầy lo âu và giận sao em đang làm cái điều ngốc gì để ảnh hưởng đến bản thân mình. Em mà điên lên thì anh làm sao? Hay em có chuyện gì thì anh làm sao? Em đã bật khóc vì biết trò đùa của mình đã đi quá xa. Đã để anh ngược xuôi trong đêm tối như thế. Anh nói: "Anh có lỗi lầm gì đâu mà em lại hành hạ anh như thế? Em muốn anh điên lên cùng em, em mới vừa lòng? Quá khứ của anh là quá khứ, sao em không để cho nó ngủ yên? Em biết rằng anh yêu em nhiều lắm không? Được rồi, anh sẽ ở ngoài đường đến sáng cho vừa lòng em...". Trong em hiện lên suy nghĩ, anh ở ngoài đường rồi anh ngủ đâu? anh lạnh thì sao? anh hay bệnh đến thế kia mà? Và em cũng biết, lòng mình nhói đau khi trò chơi thử thách em dành cho anh không biết bao nhiêu lần, nhưng hễ anh nghe tiếng em bật khóc trong máy thì anh lại quên đi những lỗi lầm của em, lại xin lỗi em và vỗ về em, dù cho...lỗi lầm do em gây ra...Em ước gì mình đừng khó chịu như thế nữa, đừng trẻ con như thế nữa và đừng đánh mất tình yêu anh dành cho như thế nữa,...

Friday, July 6, 2007

Ngày đi làm thứ n...

Hôm nay mấy anh chị rủ đi ăn. Cũng muốn đi lắm chứ, nhưng tối nay có tiết Ngân hàng kiểm tra, làm seo mà đi? thấy trong lòng cũng bùn wá đi...

Tuesday, July 3, 2007

Anh yeu em bao lau?

(Hoathuytinh.com) Buổi trưa, ánh mặt trời giống như muốn làm say tất cả mọi thứ dưới đất. Trên con đường dài, có một chàng trai chở một cô gái..." Anh sẽ yêu em bao lâu? "Cô gái ôm chặt lấy chàng trai và ghé vào tai anh hỏi một câu hỏi ngọt ngào. Cô ấy biết, câu hỏi này không có đáp án chính xác 100 điểm.Cô cười nũng nịu, nói : " Em cho anh cơ hội nói một lời đường mật "Chàng trai bắt đầu suy nghĩ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay lên rồi nói "Một" , anh muốn cô gái đoán đáp án của anh là gì. Cô gái nghĩ một lúc, vui vẻ nói "Một đời"Chàng trai cười, không phải là vì đáp án của cô gái không đúng, mà là anh cảm thấy sự thích thú ở cô.Đèn xanh, chàng trai không đưa chiếc xe quay về đối mặt với hiện thực, cũng không thu lại nụ cười, từ từ nói với cô gái " Anh sẽ không trả lời kiểu như vậy, đáp án như thế rất hay nhưng không thực tế, giống như đang nói dối ... em đoán tiếp đi "Câu trả lời làm cô gái rất hài lòng. Cô nghiêng đầu tiếp tục nghĩ.."Một ngày " "a! nhưng chúng ta đã yêu nhau được 2 tháng rồi, một ngày, một tuần, hay một tháng, tất cả đều không thể"Lại là đèn đỏ, chàng trai cầm tay cô gái, nhìn cô rồi cười. Cô gái cười rụt rè, lớn tiếng nói " Hay là một tíc tắc phải không ?"Đáp án này làm chàng trai cười tưởng như suýt té ra đường "Đương nhiên không phải"Anh vẫn luôn yêu vẻ hài hước, hóm hỉnh ở cô gái, yêu nụ cười trong sáng của cô. Câu trả lời làm anh nắm tay cô chặt hơn..." Một năm phải không ?"Đã qua một năm kể từ lúc anh ngỏ lời yêu với cô, cho nên đáp án 1 năm với cô gái là cực kỳ mâu thuẫn..Chàng trai lắc đầu.Thời gian giữa hai người đã không còn là chờ đợi, mà đã là thời gian trải nghiệm tình yêu." 100 năm là tuyệt rồi, yêu em 100 năm là đủ rồi."Cô gái nói, không ngừng biểu hiện sự hạnh phúc.Chàng trai nói : " 100 năm ngắn quá, không đủ để anh yêu em "Những câu nói ngọt ngào là sở trường của các chàng trai. Yêu thì thích nghe những lời ngọt ngào, nhưng đối với con gái đó cũng lại là nhược điểm.Cô gái cười, có ý nhắc chàng trai lại sắp đèn đỏ nữa rồi."Em muốn nghe đáp án rồi phải không ? " Chàng trai muốn nói ra câu trả lời mà cô gái muốn nghe " Anh sẽ yêu em bao lâu ?"Chàng trai đưa tay rồi nói " Một .... Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa ... "Cô gái kinh ngạc.Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa.

Co the cho anh em mot landuoc khong?

Hoathuytinh.com Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô.Tốt nghiệp xong, cô nhận công tác ở một thành phố phía nam. Anh cũng tự nguyện vứt bỏ hết tất cả những gì đang có ở đây để theo cô. Nhưng cô không vì vậy mà thay đổi cái nhìn đối với anh, hơn nữa còn tỏ vẻ không hài lòng mỗi khi anh xuất hiện. Cô có bạn trai, trong một lần anh đến tìm cô, cô nói : "anh đừng đến đây nữa, em có bạn trai rồi !".Cô nhìn thấy trong mắt anh sự thất vọng, cô muốn anh đừng hy vọng nữa, anh trầm ngâm một hồi rồi hỏi " Em yêu anh ấy ?". Cô không trả lời, nhưng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc từ trong mắt cô. Lúc anh quay lưng ra đi anh nói " Có thể cho anh ôm em một lần được không?". Cô kiên quyết lắc đầu. Từ đó anh thực sự không đến tìm cô nữa, cô cũng dần dần quên anh đi.Bỗng nhiên có một ngày anh tìm đến cô nói : "đi uống cafe được không, anh ngày mai phải đi mỹ rồi!". Cô đồng ý vì nghĩ rằng anh sắp phải đi xa. Một ly cafe uống mãi không xong, chuông điện thoại của cô reo, là điện của bạn trai cô, cô cười cười xin lỗi nói : "Em phải đi rồi" Anh cũng cười nói "Vậy để tôi tiễn em". Cô vừa mới mở cửa anh đã kéo cô đứng lại, nói dứt khoát " Có thể cho anh ôm em một lần được không?". Cô muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Anh đi tới trước mặt nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô ngửi thấy hơi thở của anh, lập tức dây thần kinh toàn thân đều căng ra. Anh bắt đầu vuốt nhẹ lưng cô, từ gáy chầm chậm men theo cột sống , không nặng không nhẹ, một ngón tay di xuống dưới. Lửa giận trong lòng cô bốc lên, cô nghĩ " Chỉ cần anh ta nhích thêm một phân nữa thôi thì sẽ dùng chân đá anh ta" . Nhưng anh đến đó thì ngừng lại, nhẹ nhàng buông cô ra nói : " Anh yên tâm rồi"Cô sững sờ một hồi, lập tức hiểu ra điều anh muốn nói, cổ họng ngẹn lại,trước mắt cô là một trường sương khói. Năm thứ 3 đại học, trong một chuyến đi chơi cô bị tai nạn giao thông, xương cột sống bị gãy, vẫn âm ỷ đau cho đến lúc tốt nghiệp. Cô đến giờ vẫn nghĩ rằng anh không hay biết chuyện đó.Ngày thứ hai, anh bay đi Mỹ. Cô đứng trên sân thượng nhìn chiếc máy bay bay qua, trước mắt là cái gì đó mơ hồ ...

Ngày đi làm thứ hai...

Hôm nay là ngày đi làm thu hai...Bị mắc kẹt trong nhà tắm...Cảm giác sợ hãi khi không ai có thể giúp mình. Mấy anh chị thì hình như chưa được thân thiết lắm. Hay tại mình chưa thân thiết được.Cũng không hiểu nữa. Thôi thì hãy cố gắng lên. Làm hết sức mình là được mà, Annie. Luôn có một người bạn ở bên hổ trợ mi đó, mi biết không?
Thời gian rồi sẽ qua đi, mọi người rồi sẽ hiểu ra thôi mà. Cũng như mi, có lúc nào mi không hiểu lầm người ta đâu? Chỉ buồn một điều, mỗi khi cười làm quen với Hân, Hân lại lạnh lùng làm nụ cười của mình như rơi vào không trung...

Monday, July 2, 2007

Ngày đi làm đầu tiên.

Hôm nay là ngày đa^\u tiên đi làm. Mọi thứ vẫn ổn và cũng thấy vui vui vì đi làm lần này...hihi...Đi làm rồi sẽ có tiền thui...Đi làm thoải mái hơn nhìu...hihi...thích lắm...