Saturday, December 29, 2007

Những ngày cuối cùng của năm cũ - 2007

Hôm nay là 29 rồi, chỉ còn vài ngày nữa là sang 2008. Một năm qua thay đổi biết bao nhiêu thứ. Ra trường, đi làm, và bây giờ chuẩn bị thay đổi công việc, một lần nữa việc thay đổi lại đến. Cũng thấy một chút ít lo lắng vì không biết công việc mới sẽ như thế nào, mình làm tốt không, hay lại bị cho nghỉ việc, rồi không có tiền thưởng tết...Ôi, gắng lên thôi Annie ơi. Mi sẽ làm được mà. Ôi, gắng lên nhé.

Monday, December 17, 2007

Tựa vai anh mà khóc...


Có cánh hoa nào mà không tàn úa ?
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao ?
Có cuộc đời nào chẳng xuống thấp lên cao?
Có đôi môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi
Và từng chiều em cảm thấy đơn côi
Hãy về đây tựa vai anh mà khóc !
Kể anh nghe chuyện đời gai góc
Chia sớt cho anh cảm giác xót xa
Suốt đời anh chỉ như một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Đến khi nào con tàu em rời bến
Sân ga này mãi vẫn còn đây
Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy về đây tựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác bị dối gian
Anh sẽ vỗ về em dù mất cả trần gian
Em luôn có bờ vai anh để khóc
Em không bao giờ lẻ loi cô độc
Em không bao giờ thiếu vắng một vòng tay
Em không bao giờ thiếu vắng một bờ vai
Khóc đi em, tựa vai anh mà khóc !

Ngày chia tay

Sau cùng cũng nói lời chia tay với mọi người. Bỗng dưng muốn khóc quá. Cũng làm ở đây gần 6 tháng rồi, biết bao buồn vui. Giờ mình là người duy nhất ra đi. Thấy lòng sao nặng nề với bao nhiêu tình cảm. Nhưng ở lại thì sợ cơn lốc xóay cuốn phăng mình đi mất, để mình không kịp nhận ra mình là ai nữa. Đến một nơi xa lạ, bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu với vai trò một công chức bình thường, để lại sống cuộc sống đúng thật là của mình chứ không phải của ai khác. Không khóac lên người chiếc áo sặc sỡ của ngày hôm qua. Khi đó, mình thấy mệt mỏi thật nhiều.
Tạm biệt nhé những người anh, người chị, người bạn đầy thương yêu. Cám ơn vì những tình cảm mọi người đã dành cho. Hy vọng sẽ còn gặp lại mọi người ở một vai trò khác...

Tuesday, December 11, 2007

Goodbye My Love


Goodbye My Love, Anh Thương yêu, đã sang những mùa mới khi bên ngoài cái lạnh phủ khắp nơi. Hãy để lại sau lưng đi anh, những gì làm cho lòng mình phiền muộn. Đừng trách móc rằng lỗi này thuộc về ai, em hay anh nữa nhé, vì biết rằng, càng trách chỉ như càng thêm nhớ. Những kỉ niệm đã không còn nằm trong tầm tay của chúng mình, mà đã rẽ sang hướng khác thật lâu. Anh đừng đứng mãi trước cánh cổng đã khép lại nữa. Giờ đây, bên anh, dù ít, dù nhiều cũng đã có một tình yêu khác thế vào chỗ trống của em. Thì anh yêu, hãy yêu người ta thật nồng nàn, hãy tìm thấy niềm hạnh phút giữa muôn vàn lẫn lộn. Để tin là mình đang thật hạnh phúc giữa đời. Còn em, em cũng muốn được hạnh phúc, nên em đang sắp xếp dần hình ảnh của anh để vào quá khứ. Em một lần, xin tha thứ cho chính mình, và lại tiếp tục bước đi. Nếu em cứ mãi để hình ảnh anh vây lấy em thì chắc em sẽ ngã quỵ mất. Còn bao nhiêu năm dài phía trước đang đợi em mà. Anh nhé, tạm biệt anh. Chỉ tạm biệt thôi. Vì ở một nơi nào đó, thiên đường, à không, ở phía cuối một con đường, chúng mình rồi sẽ gặp lại nhau, có đúng không anh?...

Đừng trách anh, nghe em yêu thương?
Lối chúng mình định qua phố phường tấp nập quá
Dòng người cuốn em đi, đời bao nhiêu sự lạ
Không dắt tay em, vụng quá, sợ em cười !

Anh sẽ đi cùng em khi phố đã thưa người
Khi đã vắng những lời mời đon đả
Khi em cần tình yêu mà không cần phép lạ
Khi sánh vai cùng anh, em kiêu hãnh mỉm cười

Anh sẽ đến cùng em, nếu giữa đường bão nổi
Nếu gió gầm, đêm tối bỗng chòang buông
Còn em ơi, nếu lạc giữa phố phường đô hội
Anh sẽ đợi em ở phía cuối con đường.

Thursday, December 6, 2007


Ừ, thì em nhớ anh!
Dẫu anh bảo rằng: “Đừng nhớ,
Đời còn dài, còn nhiều trăn trở
Anh sợ vai gầy gánh nặng
Anh đau!…”
***
Ừ, thì em nhớ anh!
Vì đêm nay dưới bầu trời đầy sao
em đếm
1, 2, 3…chơi vơi trong hoài niệm
Ngôi sao nào đã lạc mất rồi anh?
***
Ừ, thì em nhớ anh!
Nhớ cả em những ngày xưa cũ,
Hoa cúc ngày xưa, bây giờ héo rũ,
Biết bao giờ tìm lại sắc màu tươi!
***
Chúng ta đang qua tuổi hai mươi
Và nỗi nhớ chất đầy năm tháng
Nhưng thời gian chẳng làm dày dạn
Trái tim yêu của một con người
***
Ai đó nói rằng đời sẽ mất vui
Khi câu thề yêu nhau trọn vẹn
Còn em thì không, em muốn
Đời vui hơn khi ta đi hết một cuộc tình
***
Ừ, thì em nhớ anh!
Dẫu biết nỗi nhớ cũng chỉ là nỗi nhớ
Như ngôi sao xa lạc vào muôn thưở
Biết bao giờ anh thuộc về em?

05/12/07


Tạm biệt ANH ! Lần cuối cùng EM còn được gọi ANH trìu mến như thế. Sau này rồi, ANH sẽ về bên người khác. Không phải trong lúc này, giờ này, nhưng EM biết ANH sẽ trách hờn EM thật nhều khi rời bỏ TÌNH YÊU của mình. EM đã không biết phải làm như thế nào, khi nhìn thấy rằng hai đứa quá khác nhau. Nhiều lúc ước mong được anh yêu và quan tâm nhiều hơn để thôi không còn nghĩ đến chia ly. Vậy mà, đôi lúc, người gần quá mà sao cũng xa quá. EM thấy cô đơn, trống trải dù vẫn đang bên cạnh ANH. Tại EM hay tại ANH đây? Đường tình chúng mình không còn chung một lối nữa rồi, EM nhớ ANH rất nhiều, muốn nhấc máy gọi cho ANH. Muốn hai con người đau khổ sau cùng sẽ tìm đến với nhau. Để cho những lỗi lầm trong quá khứ sẽ mãi chìm sâu. EM không yêu ANH thì EM sẽ yêu một người như thế nào? Có ai chấp nhận một trái tim rách bươm như EM? ANH không dành thương yêu cho EM thì một người như thế nào sẽ ở bên ANH, thay thế em? Nhiều lúc thấy cuộc đời bạc quá. Mới ngày nào còn bên nhau, cùng đi khắp phố phường, để rồi hôm nay đổi thay một người khác. Chính EM muốn dừng lại, mà sao trong lòng, nước mắt cứ rơi. Giờ đây ANH đang làm gì? Có hối tiếc cho những kỉ niệm đã qua?
Chia tay - sao bỗng dưng thấy lòng mình thêm đầy. Lại thêm một bóng hình nữa lưu dấu, mà không thể cùng nhau đến cuối hành trình cuộc đời ! Phải chăng, mình già cỗi rồi nên trong lòng cũng lạnh theo. Những cảm xúc yêu thương không còn nữa. Hình như, không dám, yêu thêm một người nào...Hay, sẽ còn, rất lâu...

Wednesday, November 28, 2007

Giáng Sinh lại về...


Không còn bao nhiêu ngày nữa là đến Noel. Cái lạnh se se đã dần phủ trùm lên khắp phố phường. Đi ngoài đường, bất chợt bắt gặp những cửa hiệu đang gấp rút trưng bày cho Noel, lại thấy lòng rộn rã những điều không tên. Nhưng, còn đâu nữa những cảm giác ấy? Khi cái lạnh đến, bàn tay được xoa ấm bằng một bàn tay khác. Hay cùng đèo nhau trên những con đường Sài Gòn. Món quà thủy tinh nhỏ xíu gói trong lớp giấy báo nhàu nhĩ, trao vội qua tay. Ly nước uống nhanh để cùng lên xe đi, che chung một áo. Những kỉ niệm thật cay đắng, cứ hiện diện mãi trong từng bước đi. Đã xa lắm rồi những ngày xưa đó. Đã ru mình đi qua bao nhiêu mùa. Đã nhắc mình thôi đừng nhớ nữa. Mà sao, kỉ niệm cứ quay quắt không yên?
Tình yêu của tuổi trẻ, của thời sinh viên phải khác. Không có tất cả mà dường như có tất cả, khi lòng người thật sự yêu nhau. Giờ đây, dường như ta đang có mà như không. Những khi phố lên đèn, lại một mình lang thang qua bao nẻo đường xưa cũ, tìm một mùi hương, một dáng hình thân quen. Mà, người ta, chắc cũng không còn giữ lại nữa một tình yêu trẻ con, nông nổi ngày xưa. Lỗi do mình, đã yêu mà không hề nhận ra mình yêu. Một Giáng Sinh lại sẽ đi qua...

Ngày 28/11/2007

Thêm một ngày buồn chán trôi qua. Phút chút ta đã 23. Tưởng như cuộc sống sẽ đầy những điều tốt đẹp đang chào đón. Nhưng không, bên cãnh đó là những phút giây chán chường, mệt mỏi. Không còn mong muốn yêu nhiều nữa. Tình yêu như một hư ảo không lời. Nhìn những đôi đang đi bên nhau, cười đùa hạnh phúc. Và mình đã đánh rơi những điều đó từ bao lâu rồi? Hay vì cuộc sống chật vật thì lòng người cũng dần thay đội cho phù hợp với cộc sống?

Friday, November 23, 2007

Chúc mừng sinh nhật.


Năm nay. Sinh nhật 1 mình. Công ty tặng 1 giỏ hoa đầy. Nhưng chẳng đề tên người nào. Cũng chẳng biết sinh nhật ai. Không bánh kem, không cái ôm giữa tiết trời lạnh. Chỉ một mình. Rồi cũng sẽ qua...
Hôm nay, anh Kiệt tặng 1 bó hoa thật to. Ngát hương thơm và đủ loại hoa. Một chiếc bánh kem đủ màu sắc rực rỡ. Một sự chuẩn bị làm mình cảm động thật nhiều. Vì người dưng lại chăm lo cho nhau. ...Cảm ơn vì đã có những điều như thế. Thấy vui và yêu đời hơn. Cảm ơn anh Kiệt, bé Tuyền, chị Phước, chị Hân....Cảm ơn vì tất cả.

Thursday, November 22, 2007

Chút tàn phai...

Khi mùa mưa về giăng phố cũ chập chùng Nghe vọng từ nơi ấy bài hát tình nồng Em về gọi chiều hôm câu hát còn thơm Chút hương tàn úa chút đêm tàn phai trăng đầu non Im lặng chờ vầng trăng chia sớt một lời Khung cửa nào bình yên tôi nhốt một đời Thơ ngập ngừng thương nhớ cơn bão ngoài khơi Vẫn van xin đời vẫn van xin người đừng phụ tôi. Ngày vui khi nắng hồng lên khe khẽ gọi tên, Ngày mưa giông gió ngàn khơi ngơ ngác tìm em. Tìm lại đóa vô thường ,tìm giọng hát thiên đường Một đời tôi đi mãi theo vầng trăng khuya. Im lặng chờ vầng trăng chia sớt một lời Khung cửa nào bình yên tôi nhốt một đời Thơ ngập ngừng thương nhớ cơn bão ngoài khơi Vẫn van xin đời vẫn van xin người đừng phụ tôi. Vẫn van xin đời, vẫn van xin người đừng phụ tôi...

Chớm đông.


Sáng nay. Một mình trên đường đi làm. Một mình phóng vụt qua những cơn gió lạnh. Không còn bàn tay nào che gió cho mình nữa. Yêu người và không yêu người. Cái vòng lẩn quẩn sao mà đau! Chẳng còn ai quanh mình. Một người đã có tình yêu mới. Một người không còn tin vào tình yêu của mình nữa. Một mình đi. Ngày mai nữa thôi, ta sang mùa mới. 24. Nhưng sao lòng trống trải. Một tình yêu không thể gọi thành tên. 2 người con trai trong cuộc đời, vội bước đi, để lại riêng mình...

Wednesday, November 21, 2007

Sang mùa.

Sớm nay, nằm yên trong mùng. Nghe bên ngoài, bầu trời đang chuyển sang đông. Những ngày xưa lại tìm về.
Cũng cơn lạnh này, sáng chớm đông, anh dưới nhà í ới gọi em. Anh mang cho em Bột Chiên và mang em đi cùng anh buổi sáng. Chúng mình đã lén nhà em để cùng bên nhau chỉ vài giây phút. Để tìm đến quán hủ tíu quen thuộc. Để em gọi 1 "Mì bò viên, nhiều bò viên và hẹ!". Anh ngồi kề bên (Mình không thích ngồi đối diện anh nhỉ), anh nhìn em ánh mắt tinh nghịch, đôi bàn tay anh cận kề bên em...Sao tự dưng khi viết đến đây, những hình ảnh về anh lại hiện rõ nét trong tim, nước mắt lại muốn rơi ... Em cứ ngỡ đã phôi pha ít nhiều, nhưng sao không như thế. Em nhớ anh và tình yêu chúng ta rất nhiều. Tình yêu riêng hai đứa mình. Những cái lạnh như thế này càng làm em nhớ anh. Nên em dần ghét Giáng Sinh, ghét mùa đông...Và ghét cả ngày sinh của mình...Có gì vui đâu anh? Dù em cũng được tặng hoa, bánh, và tạo bất ngờ. Nhưng sao cái bất ngờ đó không làm tim em rung động, không làm em rung động mảy may. Tàn nhẫn quá phải không anh? Cho cả anh, em và người đó. Em cũng không biết mình phải đi về đâu để gột rửa những tội lỗi, đắng cay em mang đến cho anh, cho người ta, và cho cả em. Em nhớ 1 ngày 23/11, trong bóng tối của quán càphê quen thuộc, "khu rừng của riêng hai chúng ta", anh mang đến bánh kem chocolate, bằng những ngượng ngùng, ngại ngần, anh thắp lên từng cây nến nhỏ xinh, hát mừng sinh nhật em trong bối rối, ngượng ngùng, sai nhịp...Rồi anh bảo em ước. Không biết mình đã ước gì, nhưng chắc không ước được bên anh mãi đâu, vì em luôn luôn nghĩ rằng, anh mãi mãi bên em mà, anh đâu bỏ em đi bao giờ, nên em không ước như thế, và cũng không còn nhớ mình đã ước gì. Chỉ biết rằng, nếu quay ngược thời gian, em nguyện cầu những ngốc nghếch, khờ dại đừng ghé qua đây, đừng để em đánh mất tình yêu của mình. Để mang những đắng cay trao cho anh. Mà sao lạ thế, em luôn cảm nhận được tất cả suy nghĩ của anh, và em tin chưa bao giờ anh thôi yêu em...EM không thể dứt bỏ suy nghĩ quái gở này khỏi đầu anh à. Em, em không thể yêu ai được nữa...
3 ngày nữa là SN em rồi. Ngày thân quen, ngày yên vui. Mà sao em khong mong ngóng nó nữa. Em ghét nó. Mong mau qua đi. Và đôi khi, em lãng quên nó nữa. Vì đâu còn gì vui hả anh? Anh bảo em đi về đâu để tìm hạnh phúc nếu bên em không còn anh?
Bên dưới lầu công ty, người yêu em lại đến đón. Em lại vui đùa, nói cười như người điên, để quên đi anh, quên đi những gì đã trải qua. Cơn ác mộng này sẽ không còn anh dắt em đi qua nữa...

Monday, November 19, 2007

Thức giấc.


Trưa nay. Lên Galaxy ăn trưa. Nói chuyện cùng anh trưởng phòng và chị Phước. Hai người trẻ và một người - không - trẻ - mấy cùng ngồi nói chuyện. Nói đủ thứ về cuộc đời. Nói về những được và mất. Nói về yêu thương và chấp nhận. Một thế giới của những "tương đối" mà mình chưa hiểu được như thế nào. Yêu theo kiểu "tương đối" là khi ta chấp nhận những sai lầm, những phản bội giữa người và người. Những đêm dài "không trách nhiệm"...Thấy thế giới thật rộng lớn mà vô chừng. Và phận người thì nhỏ bé. Muốn mình mãi là trẻ thơ, với nụ cười hồn hậu, không hay nghĩ vẩn vơ như bầy giờ.
Mình có người yêu, có gia đình, có công việc, có bạn bè, có sếp thương yêu, mà tất cả, như chỉ trong tích tắt, vụt đi thật nhanh. Ai cũng có thể phản bội, rời xa mình trong khỏanh khắc. Chưa bao giờ thấy bình an. Giờ thì mình nên nói rằng, mình sẽ chờ và sẽ chỉ yêu người nào làm cho mình không mộng mị, không mơ khi đêm về. Như cuộc sống chưa bao giờ tồn tại những cái gọi là "cơn mơ".

Thursday, November 15, 2007

Chưa đi hết quãng đường, đâu biết điều gì đang chờ mình?


Hôm nay, va hôm qua, và những hôm trước, tôi cô đơn, buồn chán và thiếu niềm tin. Tôi muốn viết thật nhiều những gì trong suy nghĩ, nhưng rồi vì Blog có vài trục trặc không thể vào được nên đã không thể viết. Thế mà hay, vì những phiền muộn đó đã trôi đi đâu rồi. Tôi đã không viết nên không có dịp đọc lại, và nhớ chúng.
Hôm qua, tôi ướm thử chân mình vào đôi giày của người khác. Thấy đau buốt nhưng tôi vẫn cố bước tiếp, vì đó là đôi giày lấp lánh ánh kim, xinh đẹp như trong cổ tích. Hôm nay, tôi chọn cho mình bước chân trên đôi giày vải. Êm dịu và nhẹ nhàng. Tôi biết, đây mới là nơi dành cho mình. Một tình yêu thương thật sự. Tôi tập làm quen với đôi giày.
Một hôm, hay những hôm, tình yêu cũ bỗng vụt qua thật nhanh, làm tôi quay quắt về một điều gì đó. Và khi cô đơn khôn cùng, tôi bốc máy, gọi về ngày xưa, như mong anh mau đến san sẻ, lo lắng cho tôi như xưa, vì tôi đang cần lắm một bàn tay. Tiếng máy bên kia là giọng của "Bác Trai". Sau khi hỏi thăm tên, Bác biết tôi là ai, và Bác nói "H đã đi ra ngoài". Tôi biết, H vẫn ở nhà, vẫn ở đâu đó. Nhưng tôi không cố gọi thêm. Tôi cũng không trách Bác, vì tôi biết, ai làm cha mẹ cũng đều muốn con mình yên bình, tránh khỏi giông bão. Hai năm về trước đây, gia đình Bác đã một lần gặp khó khăn vì tình yêu con trai Bác dành cho tôi. Và, tôi, thầm cảm ơn Bác, vì Bác đã giúp tôi không phạm thêm những lỗi lầm mới. Vì, dẫu rằng, chỉ xuất hiện, và an ủi tôi, cũng là những chuỗi ngày mới, con trai Bác lại phải cố gắng lại. Tôi ích kỷ quá, vì chỉ nghĩ đến nỗi cô đơn của mình. Và tôi biết, Bác cũng không còn dành thiện cảm cho tôi như xưa. Điều đó như một cánh cửa, khép lại sau cùng những gì đã qua. Tự hứa với lòng, không bao giờ làm phiền gia đình Bác nữa.
Đêm. Lại mong một sự bình yên về trong tâm hồn. Để những yêu thương xưa không còn réo gọi. để quên đi những chuỗi ngày đã qua. Chỉ còn một tôi, yêu như yêu lần đầu. Lầm lỗi như lầm lỗi lần đầu. Khi yêu thương cho đi, là yêu thương giữ lại bên mình...

Monday, November 5, 2007

Gửi mẹ thương yêu.


Mẹ thương,
Con đã viết nhiều bức thư dành cho những người bạn, người yêu của con. Con động viên bạn vượt qua những nỗi buồn, hay con viết cho bạn những điều khó nói. Con cũng viết cho người yêu và cám ơn vì sự quan tâm, hạnh phúc mà họ mang lại cho con. Con đã viết rất nhiều, thư hay email cá nhân, nhưng, chưa bao giờ con viết cho mẹ. Những gì mỗi ngày đều diễn ra, gần gũi, thân thiết quá, yêu thương vô điều kiện quá nên con chưa bao giờ nhìn lại mình, con chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày mẹ không bên con. Tình yêu và sự quan tâm của con, con dành hết cho trường lớp, bạn bè, những mối quan hệ bên ngoài.
Mẹ bệnh rồi!
Mẹ về chiều nay. Người gầy và xanh. Dính chặt trong chiếc áo bà ba và quần lãnh đen. Tóc bới cao. Mẹ ngồi bên cạnh con gái. Hỏi con đủ điều. Nhưng con có biết nói gì đâu vì con dự định hỏi thăm mẹ kia mà. Vì mẹ bệnh nên thế. Bao nhiêu câu hỏi chạy trốn đi mất. Con chỉ mua cho mẹ được 1 tô nui. Mẹ ăn. Mẹ uống thuốc. Mẹ bảo con chở mẹ ra bến xe, đi Vĩnh Long. Con ngồi trước. Quần Jean, áo Pull đỏ. Mẹ ngồi sau. Quần lãnh, áo bà ba. Tay dịnh chặt yên xe Attila Elizabeth xanh. Con chở mẹ trên đường. Chở những nỗi lo của mẹ. Bay trong gió. Con gái có nói được lời nào.
Mẹ lo sợ. Mẹ không muốn con biết tất cả những bí mật của mẹ. Một mình, mẹ giữ nó, với sông nước Vĩnh Long. Con - Sài Gòn - tung tăng cùng bạn bè đến những nhà hàng sang trọng. Con tập bước chân vào những chỗ - không - dành - cho - mình!
Mẹ không hiểu con gái. Mẹ sợ con khinh các anh chị. Mẹ sợ phải phân định thắng thua cho con. Mẹ sợ tất cả tan đi, khi con lao vào cuộc đời bỏ quên gia đình mình. Mẹ sợ con không chấp nhận. Và mẹ cứ giữ một mình.
Mẹ...
Rất nhiều những huyền thoại, những câu chuyện về các bà mẹ trên thế gian. Nhưng có bà mẹ nào như bà mẹ của con. Gánh cuộc đời trên cả 2 vai. Một mình. Giữa hai dòng nước. Giữa hai đàn con. Giữa hai tình yêu. Giữa hai nỗi nhớ...
Ôi,
Con ước gì mình san sẻ cho mẹ đôi quang gánh đó. Con ước gì, một cách thật nhẹ nhàng, con nói cho mẹ biết, về bí mật của mẹ...
Mẹ
Mẹ ơi,
Đừng
Rời xa
Con.
Chờ
Con
Rồi con sẽ đón mẹ về! Mẹ nhé.

Wednesday, October 31, 2007

Chuông Gió


Có 2 chiếc chuông gió treo nơi đầu giường của Tiều Mai. Một chiếc được làm bằng giấy, một chiếc đựơc làm bằng bạc. Tiểu Mai và Quân yêu nhau trong cảnh bần hàn. Một hôm, hai người đi chơi phố rẽ vào một cửa hàng thấy trong tủ kính có treo một cái chuông gió. Tiểu Mai buột miệng khen: - Anh Quân ơi! Cái chuông gió kia xinh biết bao! Quân nói với ngưòi yêu: - Nếu em thich anh sẽ mua cho em. Nhưng khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ đính trên chiếc chuông gió khi giá 100 nghìn thì anh ngượng ngùng nhìn Tiểu Mai và nở một nụ cười như cáo lỗi với cô. Về nhà. Quân lấy giấy gấp một chiếc chuông gió giống hệt như chiếc chuông gió bằng bạc treo ở cửa hàng. Chiếc chuông gió ấy cũng xinh như thế, cũng sơn màu tím như thế và anh đem tặng Tiểu Mai. Tiểu Mai đã treo chiếc chuông gió bằng giấy Quân làm tặng cô treo ở đầu giường của mình. Mỗi khi gió từ cửa sổ hé mở lùa vào, chiếc chuông gió đung đưa phát ra tiếng kêu sột soạt, khô khốc nhưng Tiểu Mai nghe vẫn thấy tiếng chuông ngân vang lảnh lót. Cặp mắt Tiểu Mai lúc này ánh lên chứa chan hạnh phúc. Cô tự nhủ: “Mình sẽ mãi mãi treo chiếc chuông gió này trong trái tim của mình”. Số phận đẩy đưa thế nào, cuối cùng Tiểu Mai lại ko lấy Quân mà lấy Tân. Khi Tiểu Mai vào phòng riêng của hai vợ chồng, cô liền lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió mà Quân làm bằng giấy treo lên đầu giường. Tân thấy vậy liền nói vớI Tiểu Mai: - Cái chuông này làm bằng giấy thì treo lên làm gì? Tiểu Mai bướng bỉnh nói: - Nhưng em thấy nó đẹp, em cứ treo. Tân nói: - Chiếc chuông ấy là do Quân làm tặng em chứ gì? Thảo nào! Tiểu Mai im lặng… Cuối cùng Tân thở dài nói: - Thôi em cứ treo lên cũng đựơc! Hôm sau, Tân ra cửa hàng mua về một chiếc chuông gió được làm bằng bạc. Gió khẽ thổi chuông cũng đong đưa và phát ra tiếng kêu tinh tag, rất vui tai. Khi con trai của Tân và Tiểu Mai lên ba tuổi, nó nghịch vặt đi một quả chuông nhỏ trong chiếc chuông giấy rồi xé vụn đi, Tiểu Mai giận quá phát thằng bé mấy cái thật đau. Thấy vậy, Tân chỉ im lặng. Anh lấy giấy ra gấp một quả chuông, cũng tô màu tím rồi xâu chỉ vào chiếc chuông gió rồi treo lên như cũ. Thấy thế, Tiểu Mai rưng rưng nước mắt, cô nói với Tân: - Anh thật tốt với em! Thằng con trai sợ mẹ, nên ko còn dám nghịch vào chiếc chuông ấy nữa. Nó chỉ nghịch chiếc chuông làm bằng bạc. Nó rất thích nghe tiếng chuông gió kêu tinh tang tinh tang cất lên từ cái chuông làm bằng bạc ấy. Nghe chán, thằng bé cũng vặt từ chiếc chuông bằng bạc ra một quả để chơi. Thấy thế, Tiểu Mai cũng ko đánh mà cũng chẳng mắng gì nó. Tân cũng mặc kệ. Anh cũng ko treo quả chuông đó lên chiếc chuông bạc nữa. Thế là chùm chuông bạc ấy thiếu đi một quả. Nó vẫn được treo lên đầu giường cùng chiếc chuông làm bằng giấy. Khi có gió thổi, chiếc chuông gió bằng bạc lại reo lên tinh tang tinh tang từng hồi. Rồi ko may, nhà Tân bị hoả hoạn.Tân vội bế con và nắm tay vợ kéo chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Mai lại giằng tay ra và chạy vào trong nhà. Tân kéo vợ ta, Tiểu Mai lại quẩy ra. Cô nói với Tân: - Em vào lấy cái này. Tân bảo: - Để anh vào lấy ra cho! Nói xong, anh xông vào căn nhà đang xông khói mù mịt để giật chiếc chuông giấy rồi chạy ra ngoài. Chẳng may, Tân vấp phải ngưỡng cửa ngã sóng xoài. Khi bò dậy đựơc thì ngọn lửa đã cháy xém cả mặt anh. Tân thoát ra khỏicửa thì ngất lịm đi, nằm vật ra đất. Chiếc chuông gió được làm bằng giấy vẫn còn nguyên ko mảy may bị suy suyển. Vừa lúc đó thì đội cứu hoả đến. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt. Sau một thời gian điều trị, Tân đựoc tháo băng. Trong gương hiện lên một khuôn mặt nhăn nhúm toàn sẹo. Tân uất ức đấm vỡ tan cái gương. Tay anh bị mảnh kính rạch toạc ra, máu từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất. Ra viện, Tân và đứa con bỏ đi biệt tích. Khi đi, Tân viết lại cho Tiểu Mai một bức thư: “Mai! Em hãy đi tìm và sống với Quân, người mà em vẫn yêu đi! Đừng tìm anh làm gì. Emcó tìm cũng ko thấy đâu. Cầu mong cho em được hạnh phúc”. Tiểu Mai đầm đìa nước mắt, cô nói: - Anh Tân ơi! Sao anh lại đối xử với em như thế? Em yêu anh cơ mà! Tiểu Mai ấp cái chuông bạc vào ngực mình. Nứơc mắt cô từng giọt, từng giọt nhỏ xuống chiếc chuông bạc. Mấy năm sau, Quân li dị vợ. Anh đến tìm Tiểu Mai. Thế là Tiểu Mai lại bứơc vào nhà Quân. Cô lại lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió bằng bạc vào treo lên đầu giường. Mặt Quân trắng bệch ra như phủ một lớp băng giá. Quân ko muốn có một kỷ vật gì của người đàn ông khác lưu lại trong nhà anh. Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ khuôn mặt Quân. Tiểu Mai thấy rùng mình. Cô lặng lẽ gỡ chiếc chuông gió xuống rồi xếp nó vào trong túi. Sau đó, cô xách túi đi ra khỏi nhà Quân. Quân gọi: - Tiểu Mai! Em đi đâu? Ở lại đây với anh! Tiểu Mai lạnh lùng đáp: - Anh đừng giữ tôi lại làm gì! Tiểu Mai lại quay về ở trong ngôi nhà của Tân. Cô lấy chiếc chuông gió làm bằng giấy và bật diêm đốt đi. Trong tích tắc, ngọn lửa đã biến cái chuông gió làm bằng giấy thành một dúm tro tàn. Tiểu Mai lại treo chiếc chuông gió bằng bạc lên đầu giường. Cô thẫn thờ ngồI ngắm mãi chiếc chuông bằng bạc ấy. Gió thổi. Quả chuông lại đong đưa đong đưa. Tiếng chuông lại kêu tinh tang tinh tang theo gió bay đi xa mãi. Nước mắt Tiểu Mai lại trào ra, cô lẩm nhẩm gọi: “Anh Tân ơi! Anh có nghe thấy tiếng chuông gió tinh tang tinh tang ko anh?”.

Tuesday, October 30, 2007

Một sáng mùa thu.


Khi tôi bước chân ra cánh cửa sau nhà, đứng từ trên balcon, bầu trời xanh trong, một cơn gió thu vụt qua. Thóang nhẹ và lành lạnh. Mang hơi thở của mùa mới, của cây lá, của hoa cỏ, của sức sống tràn vào lồng ngực. Trước đây, tôi tin rằng mùi hương có thể giúp một ai đó nhớ về những kỉ niệm nào đó, những người nào đó, những thời nào đó. Nhưng sáng nay, chợt phát hiện ra, cái se se lạnh đầu thu cũng làm người ta giật mình vì nhớ. Chợt nhớ mình đã "trôi qua" 2.5 năm trời. Những ngày đông dát lên đường bằng những giọt nước mắt nóng hổi. Chia ly không ai nói lời nào. Chia ly không màu lá vàng, thay bằng cành hồng đỏ thăm. Chia ly bằng buổi tối đầu đông lạnh lùng. Chia nhau rồi, mỗi người giữ riêng mình một nỗi niềm. Hãy quên hết những sáng, những chiều, những ngày đêm. Nhé!

Thursday, October 25, 2007

Thênh thang chân bước....


Khi lòng mình nhẹ nhàng, mọi việc đều hóa hư không. Tất cả liệu có điều gì là quan trọng? Ngày hôm nay đã đến, vẫn còn đôi mắt nhìn đời, đôi tai lắng nghe và đôi chân chạy nhảy...Còn bao niềm vui. Quan trọng hay không giữa việc phân định đúng sai? có hay không những ảo giác mộng mị về một điều gì đó thật khác? hãy yên vui đi nhé...

Monday, October 15, 2007

Mạnh mẽ lên nào...

Tận hưởng mỗi một ngày qua đi. Yêu thêm nhiều ột chút. Cho đi là tha thứ, là để lòng mình nhẹ nhàng hơn. Có ột tình yêu, một người bạn đồng hành luôn bên cạnh, đi cùng em khắp nơi, cùng em trải nghiệm cuộc sống. Vậy mà em đã so sánh anh, sao không là thế này mà lại là thế kia. Em giống trẻ nhỏ ắm phải không anh, vì không biết quí tình cảm của anh mà. Không biết khi nào thì anh ra đi khỏi EM? Vì có ai chịu được cô bé bướng bỉnh hàng đầu như em. Khi em thất bại, là anh đã ở bên em...Cảm ơn em, rừng thông xanh của em...

Thursday, October 4, 2007

biển ơi.


Biển ơi, nhớ mi quá. Đã bao lâu rồi ta không ra thăm mi nhỉ? Chỉ mới đây thôi, 1 tuần thôi...Ta được tung tăng, vùng vẫy cùng mi. Mà sao lòng quay quắt. Một cái gì đó da diết nhớ, muốn níu kéo. Muốn ơm mi trọn vào lòng. Những phút giây chơi đùa trên bãi cát vàng, những ánh nắng mai lóng lánh, những luống cuống vội vàng...Yêu thương, ta để lại phía sau nhé. Dù nhớ nhiều lắm đó, biển ơi...

Tuesday, September 25, 2007

Đừng nói em tin anh.

Đừng nói em tin tình yêu của anh khi trái tim anh quá hào phóng, hay giúp đỡ mọi người mà không nghĩ đến em. Đó là sự quan tâm anh dành riêng cho em. Đừng nói em tin anh khi Bé Xíu không phải đủ bệnh quá nặng để cùng anh đi khám bệnh. Đó không phải mối quan hệ thông thường mà em mong muốn. Đừng nói anh đang đi bên ai nhưng anh vẫn yêu em. Em sẽ không tin và tim em thấy lạnh buốt, dù anh không dối em bao giờ. Khi em chuẩn bị mở rộng lòng mình ra với anh, em đã muốn anh bước vào, để thấu hiểu hơn. Nhưng anh vẫn đi bên lề của nó. Đừng nói rằng em đủ vị tha để nhìn anh đi bên người khác. Em biết trái tim mình không đủ bao dung khi như thế đâu anh. hãy thấu hiểu cho em những điều em nói và chưa nói cùng anh. Hãy hiểu bằng trái tim của anh đó. Vì vậy mà, anh đang đứng bên lề cuộc đời em...

Tuesday, September 18, 2007

Không ghi chú

Đang say hay đang tỉnh? Làm việc như một cái máy, không ngừng nghỉ phút giây nào, chỉ hy vọng rằng đừng nhớ gì nữa nhé. Bệnh cũng tốt. Có lý do để khỏi phải nói chuyện với ai. Có lý do để lẳng lặng đi làm, lẳng lặng leo lên giường ngủ. Người quên thì quên. Đi xa thì xa. Nhưng mong người hạnh phúc. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng em đem tình yêu ra làm trò đùa. Vì khi tình yêu ra đi, em còn lại gì nữa đâu? Xác thân mệt mỏi. Tinh thần thả theo dòng nước. Trôi đi đâu được thì hay. Em đã đi qua hết đoạn đường của chúng ta. Giờ em sẽ không hối tiếc. Chỉ mong anh hạnh phúc.
Biết người đang oán trách về một tình yêu đã trao nhầm cho em. Thì em nhận những đay nghiến đây. Hãy gửi nữa đi. Và anh cảm thấy hạnh phúc hơn. Em đang ở đây.

Monday, September 17, 2007

Câu chuyện tình tôi.



Anh đi rồi. Không ở bên em nữa. Thế mới bắt đầu biết lẻ loi. Em xứng đáng được như thế. Xứng đáng một mình hay xứng đáng cô độc suốt đời. Em chưa hề yêu ai. Em yêu bản thân em nhiều hơn hết thảy. Em sợ tổn thương nên em thà làm người khác tổn thương. Anh đi rồi, em mới biết những kỉ niệm giữa chúng ta không phải là ít. Những buối tối giữa biển, những ngày cùng rong rủi khắp nơi. Anh đi rồi, nghĩa là im lặng vô cùng. Không còn tin nhắn. Không còn chuông điện thoại đổ. Không còn hình anh nhấp nháy trong điện thọai. Vì em biết anh đã đi. Có mấy ai chấp nhận được tính khí bất thường của em? Sao anh không mua kem cho em? Không dỗ dành em? Không nói rằng anh yêu em nhất? Em đang nhớ nhiều thứ về anh, rất nhiều đấy. Và em muốn anh quay lại bên em. Nhưng như thế sẽ làm cho anh thêm mệt mỏi với những đòi hỏi vô lý của em. Anh buồn nhưng rồi anh sẽ tìm thấy một người con gái tốt hơn em nhiều. Anh hãy đi. Và em chúc anh, được hạnh phúc, tròn đầy, hơn, những ngày bên em..

Saturday, September 15, 2007

Cuối tuần.


Những khỏanh khắc cuối tuần dễ làm lòng người chùn lại. Dễ quên, dễ nhớ. Cô bạn cùng công ty hỏi mình rằng "Thích mưa hay sao mà hay nhìn mưa thế?" Ừ, thì thích, thì yêu, thì nghĩ rằng mưa có phép nhiệm màu, xóa tan hết nỗi buồn, xóa tan hết kỹ niệm cũ và làm mình tươi mới. Để mình như mầm xanh, lại bắt đầu nảy lộc đâm chồi. Yêu sao những khỏang lặng của cuộc đời, những khi chạy xe chầm chậm trên đường, nhìn mọi người vùn vụt qua, rồi nhạt nhòa. Yêu lắm. Cô bé Thảo hiền lành ngày xưa hay nhút nhát, hay lo âu, nay đã không còn nữa, mà thay thế bằng một ngừời tự tin hơn, chững chạc hơn, một chút ma lanh nữa. Và đời đã trôi qua như thế. Và mình bắt đầu già nhiều lắm rồi. Phải chăng, mưa không thể làm mình lớn lên?

Friday, September 14, 2007

Như một tình yêu thật sự...


Tình yêu là những điều thiêng liêng, cao đẹp, ta dành cho nhau. Khi năm tháng qua đi, chúng ta trở nên già cỗi trước va chạm của đời, thì còn lại là một tình cảm lạ lùng, ở lại khi mọi thứ đã ra đi, chỉ để dìu chúng ta đi tiếp đoạn đường còn lại...
Đã có những thời chúng ta trẻ để yêu. Yêu bằng một tình yêu nồng nàn, say đắm, yêu bằng những giấc mơ khi đêm về vẫn ôm ấp trong mình, yêu bằng lòng nhiệt thành của người trẻ, những người chưa bao giờ biết đến mùi đời. Để rồi, khi ta lớn hơn, tình yêu bị xem như chiếc áo chật chội, ngăn cản cơ thể trưởng thành, nhưng mà chúng ta đã không biết rằng, đó là sự ôm ấp của thương yêu. Những chật chội, cọ xác đó để nhắc rằng ta đang được yêu thương.
Lớn thêm một chút, lại một chút mưu toan, so sánh hiển hiện trong đầu: "Yêu em, anh phải làm như thế này, nếu anh làm như thế này, là không yêu em...". Để rồi, cái cây tình yêu mới ngày càng oằn nặng những trách nhiệm mới, những "nếu như anh"...Nó càng còm cỗi, xanh xao bao nhiêu, thì cũng vừa bằng với "cảm giác yêu" phai nhạt đi bấy nhiêu. Đôi khi, ta chất lên vai nhau những ước mơ mà người kia không thực hiện được, những mục đích vượt xa tầm tay, để lại mong tình yêu thiêng liêng có thể làm giúp. Nhưng không, tình yêu thuộc về cảm giác, thuộc về sự hòa hợp hai tâm hồn, thuộc về những phút giấy chia sẻ, không thuộc về trách nhiệm, gánh nặng...Yêu là cho đi. Cho cơn gió mát dịu, cho cái siết tay khi anh mệt mỏi, cho nụ hôn ngọt khi em và anh lang thang đâu đó, cho những ấm êm trong đời, vì tình yêu vốn dĩ phải như thế...

Tình thứ hai.

Khi một tình yêu ra đi, thì có nghĩa là nó thật sự đã ra đi. Những kỉ niệm còn sót lại chỉ là những ảo ảnh, rồi sẽ mờ dần theo thời gian. Đừng đứng quá lâu trước cánh cửa đã đóng kín nữa Annie ơi. Sẽ không còn ai đâu. Mọi người đã đi hết rồi. Đã ra đi khỏi cuộc đời như mi hằng mong. Rồi người ta sẽ hạnh phúc và phải được hạnh phúc hơn thế nữa, những lúc ở bên mi. Quên hết đi nhé. Và đừng nghĩ nữa. Sẽ có một người yêu anh nhiều hơn thế. Và em tin vậy mà...

Monday, September 10, 2007

Ngày mưa!


Chiều tan tầm. Văn phòng được bao phủ bởi màn mưa. Ngồi nghe mưa rơi bên ngoài, cứ như nghe một khúc giao hưởng của thiên nhiên. Tình yêu của mình. Cứ nhìn nó trôi xa dần mà không sao có thể kéo lại được. Mình biết nó đang dần trở thành gánh nặng tình yêu - Tình yêu với những trách nhiệm gia đình, học đường, xã hội...Tình yêu không còn tươi vui. Ước gì một chiều nào rủ anh chạy trốn đâu đó. Chạy trốn gánh nặng. Chạy trốn trách nhiệm xã hội. Để yêu theo kiểu tình yêu thật sự phải thế. Để không còn nói: "Anh đang dọn đồ qua nhà thuê mới", "Anh ráng làm kiếm tiền cưới em nhé", "Anh yêu em thì đừng nghĩ về quá khứ nữa nhé, em sẽ đau lòng"...Mà em sẽ nói, "Anh yêu, chúng mình sẽ yêu nhau mãi nhé, và quên hết mọi thứ đi. Em chỉ muốn nghĩ rằng, con đường em đi luôn có anh bên cạnh"...Quên hết quá khứ, hiện tại hay tương lai. Quên em là ai và anh là ai. Hãy cứ yêu nhau như tình yêu phải thế, nhé anh...

Saturday, September 8, 2007

Lang thang trên mạng.

Chợt nhiên lang thang trên mạng. Thấy mình lạc vào một thế giới khác. Thế giới của những người trẻ năng động và đầy tham vọng. Nhưng mỗi người cũng mang trên vai mình một "sứ mệnh" quá to lớn. Sứ mệnh để lại gì đó cho cuộc đời. Hay sứ mệnh để lại tên mình sau khi đã mất đi. Mình cũng là người trẻ, thế hệ 8X. Thế hệ vượt qua. Nhưng mình đã làm được gì? Mình có đặt mục tiêu cho mình chưa? Sau 5 năm sẽ thành trưởng phòng và sau 7 năm sẽ mở một shop riêng, bán những món hàng yêu thích? Mình đang nghĩ cái gì trong đầu? Tình yêu? thù hận? óan ghét? trách nhiệm...? Những cái đó đã níu chân mình lại sao? Hay chạy đến và nói với một người nào đó trên blog: "Em đang rất mệt mỏi đây. Anh có thể lấy em làm vợ không? Chúng ta sẽ thành vợ chồng và sẽ bắt đầu lại những suy tư mới. Em sẽ rất tốt. Sẽ hiền lắm, và sẽ yêu anh?..."....

Friday, September 7, 2007

Những cánh đồng hoa...




Tôi yêu sao những hình ảnh ngọt ngào của cánh đồng hoa vàng trong một buổi chiều lặng. Ngồi bên nhau nghe lá cỏ ước mềm dưới chân, xanh ngát một màu. Ở nơi đó, những ưu phiền được trải ra thênh thang trên cánh đồng mênh mông, bát ngát đến cuối chân trời. Rồi tôi tìm được những ước mơ trong veo mà ngày xưa, đã đôi lần dại khờ đánh mất. Những hoa vàng, những bãi cỏ xanh, những trời trong vắt ...và lòng tôi miên mang...

Wednesday, September 5, 2007

Hoa Bồ Công Anh...

Đã lâu lắm rồi mới lại bắt gặp lại hình ảnh hoa bồ công anh...Ngày xưa, những cánh hoa bồ công anh xuất hiện trong những nét vẽ câu chuyện Đô Rê Mon. Nơi đó, Nobita, Xuka, Xêkô, Chaien, Đê Khi và chú mèo máy đáng yêu Đô Rê Mon có những ước mơ thật giản dị. Mọi người thả cánh hoa bồ công anh bay đi theo gió để tìm tình bạn. Những cánh hoa xoay xoay trong gió thu, thấy hay thật hay...Và ước mơ của mình cũng bay theo. Ước gì mình cũng có những bạn bè, có tuổi thơ được tự do tung bay theo cánh hoa kia, để được xoay xoay theo cơn gió. Mạnh mẽ và khóang đạt..
Hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy hoa Bồ Công Anh. Cánh hoa trắng ngần và cũng monh manh. Thế nhưng bây giờ không còn thấy hồn nhiên nữa, mà cánh hoa xoay xoay một mình trong gió chiều như đi tìm sự bình yên, thanh thản trong tâm hồn...

Saturday, September 1, 2007

Có lẽ chúng mình nên chia tay?

Thời gian đã trôi qua rồi. Cũng đã 1 năm 8 tháng. Tình yêu và những kỉ niệm trao cho nhau cũng không ít. Nói "chia tay" sao thấy lòng buôn buốt. Cũng người đó, đã cho ta những nụ hôn, những cái vuốt ve, những buổi chiều cùng nhau dưới mưa. Và rồi cũng con người đó, sẽ cùng với một người khác, làm những điều như thế...Ôi, tiếc cho những kỉ niệm đã có, những cảm giác đã chia sẻ cùng nhau. Rồi mình cũng sẽ tìm được một người khác. Nhưng sao trái tim ngày một chật chội khi những hình bóng cũ không chịu ra đi. Cứ ngồi đó ngắm xem mình. Hic. Nếu có thể tìm quên được thì tốt. "Quên được là hạnh phúc"...
Những tình yêu, tình cảm đã đến bên mình giờ đang ở nơi nào? Chúng đang bàn tán với nhau điều gì? Biết bao giờ chúng mới để mình yên, không còn day dứt?

Thursday, August 30, 2007

Ngày mới, khó khăn mới!

Chào một buổi chiều đầy nắng,
Chiều nay đã xảy ra những điều làm mình buồn lòng nhiều. Nhưng hãy an ủi mình. Trong cái rủi có cái may. Sau cơn mưa trời lại sáng.
Thông ơi, anh sống làm sao mà để tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh không tốt? Em phải làm sao đây anh? Niềm tin, em phải tìm ở nơi đâu? Nếu anh đọc được những dòng này thì chắc anh sẽ nói rằng: "Dễ mà, nếu em tin người ta thì đừng tin anh và hãy quên anh đi! Ôi, nếú mọi việc có thể dễ dàng như thế. Có thể yêu và quên một người dễ dàng như thay một chiếc áo không vừa ý đã lỡ mặc vào thì trái tim đâu còn màu đỏ nữa anh. Em rất muốn tôn trọng anh và quên đi hết những gì người khác nói. Vì vậy mà mỗi ngày, em sẽ gắng một chút. Dành cho anh niềm tin mỗi ngày một ít. Và anh, nếu đọc được, hãy chọn ở lại bên em nhé. Có được không anh?...

Monday, August 27, 2007

Vu Lan của mẹ...

Đêm nay la Rằm Vu Lan, ngày báo hiếu cho mẹ cha. Hay là ngày, con cảm thấy hạnh phúc khi vẫn còn cha mẹ. Hãy cho con cài lên trái tim mình một hoa hồng nhung đỏ thắm. Trong tâm tưởng con đang nghĩ về mẹ thật nhiều. Cám ơn mẹ đã để con chào đời. Lời nói chân thành của con. Vì có thể thì mẹ không cần giữ lại bào thai là con đâu! Mẹ có quyền làm như thế và con sẽ không bao giờ trách mẹ, không bao giờ, mẹ yêu.
Những gì mẹ mang đến cho con chỉ là tình yêu thương không toàn vẹn. Và tình yêu đó vừa làm con thấy day dứt, vừa hạnh phúc, vừa sợ hãi và cô đơn. Tình yêu của mẹ có lúc tưởng như đã giết chết con. Con không thể chịu nổi việc mỗi ngày trôi qua, con lại luôn ngoan đến vậy! Con không thể ngoan được nữa đâu mẹ ơi. Con người của chính con đang cảm thấy rất ngột ngạt. Nó đã bị cầm tù quá lâu. Cầm tù bởi những giọt nước mắt rấm rứt khi mẹ khóc. Hít một hơi thật sâu. Con lại vừa đẩy nó qua một bên, lùi về phía sau rồi mẹ ạ. Con sẽ lại cố gắng đây. Mẹ này, mẹ đã không bao giờ muốn con ra như thế đúng không? Mẹ đã cố gắng dành điều tốt cho con mà. Dù không phải là điều tốt nhất. Con sẽ không phụ lòng tin của mẹ đâu. Con lại cố gắng đây. Lý tưởng của con là ở đây. Con sẽ gắng. Mẹ yêu, hãy nhận hoa hồng tình yêu của con dành cho mẹ. Hoa hồng đỏ thắm và cũng ray rứt con nỗi mong ước gia đình. Hãy sống thật lâu mẹ nhé. Vì mẹ là điều duy nhất để con phải sống tiếp tục. Vì, nước mắt mẹ, con không bao giờ muốn, nó rơi vì con...Thật thương và thật buốt tim...Hãy sống lâu mẹ nhé. Con yêu mẹ.

Friday, August 24, 2007

Jingle Bells

Jingle Bells, Jingle Bells...
Những tiếng chuông leng keng. Đêm Giáng Sinh trở về. Cái lạnh như cắt nát da thịt. Từng chùm đèn đủ màu lấp lóa trên cao, chớp tắt liên hồi. Dưới phố, từng dòng người đổ về nhà thờ. Ông Noel to lớn kinh khủng, phấp phới trong gió. Tay ông dang rộng như đang ôm trọn dân chúng vào lòng. Và mọi người vẫn cười nói ồn ào. Âm thanh vang rộn liên hồi. Trong từng cây thông là gói quà to, lấp lánh. Muốn chạm vào, xem có gì trong đó, nhưng không dám. Của chúa mà.
Lạ nhỉ, đã ghi lại bao giờ mà có thể nhớ rõ đến từng chi tiết đến thế?
Lần lượt chụp hình dưới chân Chúa. Nắm chặt tay nhau kẻo lạc mất, sẽ không tìm thấy được đâu, giữa dòng người cứ liên tục tiến dần lên phía trước. Hai tay đặt trong túi áo. Đêm về khuya, không khí dần ấm lại vì dòng người đổ về càng đông. Thì ra đông người lại ấm! Mưa bắt đầu rơi lất phất.Những hạ mưa chưa chạm vào áo đã tan lõang. Cà phê trong mưa mùi thơm thật thơm. Và đám đông lại nắm tay nhau đi về phía trước.

Saturday, August 18, 2007

Chia tay.

My chia tay với Long rồi. Và điều này đã được dự đoán trước đó hàng tuần. Cùng một lúc quen và yêu nhau, kẻ trước người sau. My và Long yêu nhau trước mình và H 1 năm. Và chia tay sau mình 1 năm. Vậy là thời gian đủ dài hơn để yêu thương và đủ ngắn hơn để tìm quên qua hình bóng khác. Cũng không biết rồi nó sẽ vui hay buồn? Thì thôi, ráng đi tiếp con đường mình đã quyết chọn đi. Thì thôi, mỗi ngày hãy tập quên đi 1 ít. "Quên được là hạnh phúc".Biết khuyên mày điều gì đây hả My? Con đường phía trước còn dài quá, bước đi bỗng chập chùng...
Ngày...
Công ty lại có người ra đi, giờ chỉ còn 3 người...Không vui đâu...
Ngày...
Viết cho Thông:
Khi anh đọc được trang blog này. Em biết anh đã tìm hiểu được thêm nhiều điều về em. Về những suy nghĩ, những trăn trở, những điều khuất lấp mà em chưa một lần nói với anh.
Em cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời em vào cái ngày hôm đó. Trên giảng đường. Cảm ơn cái phút giây em rung động thật sâu sắc khi bắt gặp ánh mắt của anh. Rất hiền. Và áo sơmi trắng. Và quần tây. Và cặp đen. Và mái tóc loăn xoăn. Và máy tính.
Em đã dành cho anh một tình cảm, tình yêu thật sự. Anh chính là một nửa cuộc đời của em. Anh hiểu em rất nhiều. Đôi khi em nói nửa câu, anh đã nói nửa câu còn lại. Gia đình anh lại đàng hoàng, nề nếp. Đó là ước mong của em, vì sau này, em muốn con mình có một gia đình đầm ấm như thế. Được dạy dỗ, được bảo ban thật tốt. Và anh có phong cách nói chuyện nhẹ nhàng, tế nhị nên em không bao giờ phải phàn nàn về cách cư xử của anh với bạn bè hay với em trước mặt mọi người.
Em rất muốn nói rằng, phải chi, em gặp anh lần đầu tiên trong cuộc đời, yêu anh lần đầu, và vị trí của Huy ngày đó là của anh, thì có lẽ, em sẵn sàng dành cho anh tất cả những gì em có, cả đời con gái và cả suy nghĩ của em. Bởi vì, em muốn yêu một người như anh đến thế.
Nhưng cuộc đời đã không được chọn lựa. Anh đã đến bên Hằng trước khi bên em. Anh đã yêu say đắm một người trước khi yêu em. Và anh đã hứa hẹn với Hằng. Để rồi bây giờ, cảm xúc đó đã ngăn em chạy ào đến bên anh. Vì hình ảnh một ai đó vẫn lấp ló sau cuộc tình của chúng ta. Những ánh nhìn như đay nghiến, như đớn đau.Em không tìm thấy đâu đó bến bình yên. Mặc dù, lòng đã thuộc về anh. Đồi lấy yêu thương là những trận gây cãi. Những quát tháo, lớn tiếng...Là em không biết mình là ai...

Viết cho Huy:
Anh. Lần sau cùng em viết cho anh như thế này. Anh đã rất giỏi, Huy àh. Anh đã đi rồi mà những ám ảnh vẫn còn ở đây. Em cố vươn lên phía trước một chút thì anh lại với tay kéo em lại một chút. Anh đã nói rằng sẽ để em bình yên, hạnh phúc, vậy mà tại sao anh không giữ lời hứa? Anh cứ đi theo em. Mà em thì không thể chạm tới anh một lần nào nữa. Đó như vết thương cứ khứa đi khứa lại. Đến giờ khi viết những dòng này, em vẫn còn thấy đau! Sao anh không đi tìm hạnh phúc cho mình? Giữ làm gì những kỉ vật ngày xưa hả anh? Đã 2 năm rồi mà. Anh đã không giữ lời hứa. Anh đã không ra khỏi em...

Thursday, August 16, 2007

Chuc vu moi: "Tour Manager"...

Hôm nay không phải là ngày "Nhậm chức" mới. Mà điều này đã xảy ra cách đây hơn 2 tuần. Công việc mới bắt đầu bằng những stress, căng thẳng. Sau 8 giờ làm việc hàng ngày, mang thêm công việc về nhà. Thoắt cái đến 11h đêm! Thời gian nghỉ ngơi trôi qua vèo vèo. nghỉ ngơi bên những tên khách, tên khách sạn, dịch vụ xe, nhà hàng...Mức lương Tour Manager là "2.500.000". Chức vụ, trách nhiệm thì cao mà tiền lương thì thấp. Tuổi 23 chẳng còn những nụ cười, những niềm vui mà chỉ là sự quần quật suốt ngày bên máy tính. Đến cả chương trình TV cũng không kịp xem. Không biết bao lâu rồi mình đã lạc hậu với thời đại nhỉ?
Bây giờ thì lại thấy quý giá khoảng thời gian được đi du lịch. Thỏai mái thật sự. và vui vẻ. Nhưng...
"Quản lý điều hành"- đôi khi một sự thăng tiến mới nhưng chưa chắc đã tôt. Và em nhớ anh...

Tuesday, August 7, 2007

Right here waiting for you...

Oceans apart day after day, And I slowly go insane. I hear your voice on the line but it doesn't stop the pain...If I see you next to never, how can we say forever? Wherever you go, whatever you do, I will be right here waiting for you. Whatever it takes, or how my heart break, I will be right here waiting for you. I took for granted, all the times. That though I would last some how. I hear the laughter, I take the tears, but I can't get you now...Oh can you see it baby? You've got me going crazy... I wonder how we can survive this romance? But in the end if I'm with you, I'll take the chance...

Friday, August 3, 2007

Viết Blog....

Bên thềm nhà có hoa. những bông hoa tựa bậu cửa với những giọt sương long lanh trên lá. Đêm qua, có người nào đi ngang qua đây...
Em tìm về khỏang trời yên tĩnh của hồn mình, lắng nghe những bình yên tuôn chảy. Em mệt mỏi với những ganh đua, ghen tị bên ngoài và em mệt mỏi với những suy tính của riêng em. Em đã già cỗi rồi. Em không còn hay cười đùa nữa. Em hay gắt gỏng, la mắng. Em hay quát tháo, nhăn nhó. Em hay để suy nghĩ cuốn mình theo những dòng nước mắt. Em nhớ tất cả. Em không quên đâu nơi đây chiếc bàn học. Em không quên chú gấu bông ngày nào. Ngả màu rồi em vẫn giữ ở đây. em không quên đâu anh đã đến bên em với tình yêu chân thành. Em không quên đâu bàn tay thô ráp, chai sần anh vuốt tóc em lúng túng. Em đã tìm đến anh mỗi khi em buồn, em cô đơn hay em khóc. Em tìm đến anh trong kí ức nhỏ nhoi còn sót lại. Em biết anh đang đi trên đường, và anh sẽ không thể nhận ra một người đang gọi với theo anh từ ngày xưa. Em sẽ không bao giờ trở lại. Em sẽ sống cuộc ống của mình. em sẽ cố gắng mạnh mẽ và hạnh phúc. Em không thể để tâm trí mình mãi đuổi theo anh...Giờ đây, bụng em lại đau. Tháng nào cũng đau. Em thèm mùi cháo thịt gừng nóng hôi hổi anh nấu cho em ngày nào, để em lại làm bộ lẻo nhẻo nói..."anh ấu dở òm, nấu làm gì...". Để bây giờ hương gừng lại cay xộc vào em, lại làm mắt em cay nên muốn rơi nước mắt. Chỉ muốn anh thôi, bên em những khi như thế. Nhưng em chỉ muốn anh thôi, khi em đã không còn trên cõi đời...Chỉ muốn bàn tay thô ráp của anh lại vòng quanh người em lần cuối...

Monday, July 30, 2007

Ngày 29/07/2007, Chủ Nhật hồng...

Đêm qua, những cơn mưa như trút nước bên ngoài, một mình bước đi. Thấy mình nương nhờ vào cơn mưa, giấu đi những giọt nước mắt lăng dài trên khóe mi.
Một chiếc xe dừng lại: "Đi không con, chú chở về giùm, nhà con ở đâu?..."
Hai chiếc xe dừng lại: "Anh chở em về giùm nhé, sao em khóc dưới mưa?người nhà em đâu?..."
Lắc đầu và bước tiếp.
Nhiều chiếc xe phóng vụt qua, thât thoải mái vì không ai quan tâm đến mình.
Lại chiếc xe @ và ông chú đứng tuổi: "Chú chở về giùm mà..."
Im lặng bước đi.
Lại chiếc xe wave: "Về nhé em, đi mưa bệnh chết..."
Bước đi.
Đôi chân đã bắt đầu thấm mệt. Những giọt mưa liên tục rớt xuống mặt. Những bóng người vụt qua nhanh. Những ánh nhìn...
Nhưng không sợ hãi, mà chỉ thấy cần phải bước đi tiếp.
Ước mong sao mưa xóa đi những nhọc nhằn, những mệt mỏi, những nặng lòng, những u buồn...Chưa bao giờ mưa cho ta nhiều đến thế.
Được nhìn cuộc đời qua đôi mắt đầy nước.
Được thấm lạnh qua bộ quần áo nhàu nhĩ.
Được tự do trong mái tóc rối bù.
Đâu đó âm thanh mời chào của những bác xe ôm.
Ta không nghe gì hết.

Wednesday, July 25, 2007

Một ngày mới...

Đêm qua, không mưa mà sao trời vầng vũ. Bầu trời đỏ rực như sắp có giông bão. Em lặng yên trên giường, nhắn tin cho anh, và hờn dỗi, để sao cho anh phải lo lắng cho em. Để anh quẳng đi cái thở dài mà em nghĩ rằng anh dành cho một người khác. Điện thoại anh hết tiền. Anh cuống cuồng phóng xe đến nhà em. 14 cây số. 11h30 đêm. Tiếng anh trong máy điện thoại vang lên đầy lo âu và giận sao em đang làm cái điều ngốc gì để ảnh hưởng đến bản thân mình. Em mà điên lên thì anh làm sao? Hay em có chuyện gì thì anh làm sao? Em đã bật khóc vì biết trò đùa của mình đã đi quá xa. Đã để anh ngược xuôi trong đêm tối như thế. Anh nói: "Anh có lỗi lầm gì đâu mà em lại hành hạ anh như thế? Em muốn anh điên lên cùng em, em mới vừa lòng? Quá khứ của anh là quá khứ, sao em không để cho nó ngủ yên? Em biết rằng anh yêu em nhiều lắm không? Được rồi, anh sẽ ở ngoài đường đến sáng cho vừa lòng em...". Trong em hiện lên suy nghĩ, anh ở ngoài đường rồi anh ngủ đâu? anh lạnh thì sao? anh hay bệnh đến thế kia mà? Và em cũng biết, lòng mình nhói đau khi trò chơi thử thách em dành cho anh không biết bao nhiêu lần, nhưng hễ anh nghe tiếng em bật khóc trong máy thì anh lại quên đi những lỗi lầm của em, lại xin lỗi em và vỗ về em, dù cho...lỗi lầm do em gây ra...Em ước gì mình đừng khó chịu như thế nữa, đừng trẻ con như thế nữa và đừng đánh mất tình yêu anh dành cho như thế nữa,...

Friday, July 6, 2007

Ngày đi làm thứ n...

Hôm nay mấy anh chị rủ đi ăn. Cũng muốn đi lắm chứ, nhưng tối nay có tiết Ngân hàng kiểm tra, làm seo mà đi? thấy trong lòng cũng bùn wá đi...

Tuesday, July 3, 2007

Anh yeu em bao lau?

(Hoathuytinh.com) Buổi trưa, ánh mặt trời giống như muốn làm say tất cả mọi thứ dưới đất. Trên con đường dài, có một chàng trai chở một cô gái..." Anh sẽ yêu em bao lâu? "Cô gái ôm chặt lấy chàng trai và ghé vào tai anh hỏi một câu hỏi ngọt ngào. Cô ấy biết, câu hỏi này không có đáp án chính xác 100 điểm.Cô cười nũng nịu, nói : " Em cho anh cơ hội nói một lời đường mật "Chàng trai bắt đầu suy nghĩ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay lên rồi nói "Một" , anh muốn cô gái đoán đáp án của anh là gì. Cô gái nghĩ một lúc, vui vẻ nói "Một đời"Chàng trai cười, không phải là vì đáp án của cô gái không đúng, mà là anh cảm thấy sự thích thú ở cô.Đèn xanh, chàng trai không đưa chiếc xe quay về đối mặt với hiện thực, cũng không thu lại nụ cười, từ từ nói với cô gái " Anh sẽ không trả lời kiểu như vậy, đáp án như thế rất hay nhưng không thực tế, giống như đang nói dối ... em đoán tiếp đi "Câu trả lời làm cô gái rất hài lòng. Cô nghiêng đầu tiếp tục nghĩ.."Một ngày " "a! nhưng chúng ta đã yêu nhau được 2 tháng rồi, một ngày, một tuần, hay một tháng, tất cả đều không thể"Lại là đèn đỏ, chàng trai cầm tay cô gái, nhìn cô rồi cười. Cô gái cười rụt rè, lớn tiếng nói " Hay là một tíc tắc phải không ?"Đáp án này làm chàng trai cười tưởng như suýt té ra đường "Đương nhiên không phải"Anh vẫn luôn yêu vẻ hài hước, hóm hỉnh ở cô gái, yêu nụ cười trong sáng của cô. Câu trả lời làm anh nắm tay cô chặt hơn..." Một năm phải không ?"Đã qua một năm kể từ lúc anh ngỏ lời yêu với cô, cho nên đáp án 1 năm với cô gái là cực kỳ mâu thuẫn..Chàng trai lắc đầu.Thời gian giữa hai người đã không còn là chờ đợi, mà đã là thời gian trải nghiệm tình yêu." 100 năm là tuyệt rồi, yêu em 100 năm là đủ rồi."Cô gái nói, không ngừng biểu hiện sự hạnh phúc.Chàng trai nói : " 100 năm ngắn quá, không đủ để anh yêu em "Những câu nói ngọt ngào là sở trường của các chàng trai. Yêu thì thích nghe những lời ngọt ngào, nhưng đối với con gái đó cũng lại là nhược điểm.Cô gái cười, có ý nhắc chàng trai lại sắp đèn đỏ nữa rồi."Em muốn nghe đáp án rồi phải không ? " Chàng trai muốn nói ra câu trả lời mà cô gái muốn nghe " Anh sẽ yêu em bao lâu ?"Chàng trai đưa tay rồi nói " Một .... Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa ... "Cô gái kinh ngạc.Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa.

Co the cho anh em mot landuoc khong?

Hoathuytinh.com Anh và cô là bạn cùng lớp đại học. Anh yêu cô bốn năm cũng như một ngày, nhưng cô không yêu anh, vì anh không phải là chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của cô.Tốt nghiệp xong, cô nhận công tác ở một thành phố phía nam. Anh cũng tự nguyện vứt bỏ hết tất cả những gì đang có ở đây để theo cô. Nhưng cô không vì vậy mà thay đổi cái nhìn đối với anh, hơn nữa còn tỏ vẻ không hài lòng mỗi khi anh xuất hiện. Cô có bạn trai, trong một lần anh đến tìm cô, cô nói : "anh đừng đến đây nữa, em có bạn trai rồi !".Cô nhìn thấy trong mắt anh sự thất vọng, cô muốn anh đừng hy vọng nữa, anh trầm ngâm một hồi rồi hỏi " Em yêu anh ấy ?". Cô không trả lời, nhưng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc từ trong mắt cô. Lúc anh quay lưng ra đi anh nói " Có thể cho anh ôm em một lần được không?". Cô kiên quyết lắc đầu. Từ đó anh thực sự không đến tìm cô nữa, cô cũng dần dần quên anh đi.Bỗng nhiên có một ngày anh tìm đến cô nói : "đi uống cafe được không, anh ngày mai phải đi mỹ rồi!". Cô đồng ý vì nghĩ rằng anh sắp phải đi xa. Một ly cafe uống mãi không xong, chuông điện thoại của cô reo, là điện của bạn trai cô, cô cười cười xin lỗi nói : "Em phải đi rồi" Anh cũng cười nói "Vậy để tôi tiễn em". Cô vừa mới mở cửa anh đã kéo cô đứng lại, nói dứt khoát " Có thể cho anh ôm em một lần được không?". Cô muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Anh đi tới trước mặt nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô ngửi thấy hơi thở của anh, lập tức dây thần kinh toàn thân đều căng ra. Anh bắt đầu vuốt nhẹ lưng cô, từ gáy chầm chậm men theo cột sống , không nặng không nhẹ, một ngón tay di xuống dưới. Lửa giận trong lòng cô bốc lên, cô nghĩ " Chỉ cần anh ta nhích thêm một phân nữa thôi thì sẽ dùng chân đá anh ta" . Nhưng anh đến đó thì ngừng lại, nhẹ nhàng buông cô ra nói : " Anh yên tâm rồi"Cô sững sờ một hồi, lập tức hiểu ra điều anh muốn nói, cổ họng ngẹn lại,trước mắt cô là một trường sương khói. Năm thứ 3 đại học, trong một chuyến đi chơi cô bị tai nạn giao thông, xương cột sống bị gãy, vẫn âm ỷ đau cho đến lúc tốt nghiệp. Cô đến giờ vẫn nghĩ rằng anh không hay biết chuyện đó.Ngày thứ hai, anh bay đi Mỹ. Cô đứng trên sân thượng nhìn chiếc máy bay bay qua, trước mắt là cái gì đó mơ hồ ...

Ngày đi làm thứ hai...

Hôm nay là ngày đi làm thu hai...Bị mắc kẹt trong nhà tắm...Cảm giác sợ hãi khi không ai có thể giúp mình. Mấy anh chị thì hình như chưa được thân thiết lắm. Hay tại mình chưa thân thiết được.Cũng không hiểu nữa. Thôi thì hãy cố gắng lên. Làm hết sức mình là được mà, Annie. Luôn có một người bạn ở bên hổ trợ mi đó, mi biết không?
Thời gian rồi sẽ qua đi, mọi người rồi sẽ hiểu ra thôi mà. Cũng như mi, có lúc nào mi không hiểu lầm người ta đâu? Chỉ buồn một điều, mỗi khi cười làm quen với Hân, Hân lại lạnh lùng làm nụ cười của mình như rơi vào không trung...

Monday, July 2, 2007

Ngày đi làm đầu tiên.

Hôm nay là ngày đa^\u tiên đi làm. Mọi thứ vẫn ổn và cũng thấy vui vui vì đi làm lần này...hihi...Đi làm rồi sẽ có tiền thui...Đi làm thoải mái hơn nhìu...hihi...thích lắm...

Friday, June 15, 2007

Blog thuong yeu...

Một cảm giác muốn bứt phá. Muốn vươn ra khỏi cái
thế giới
nhỏ bé của riêng mình.
Gang lên thôi, phải gắng lên thôi...

Tuesday, June 12, 2007

Gia? vo...

GIA? VO*`
Gia vờ pọn mình yêu nhau được hok anh? Thế thì em sẽ…

Em sẽ jả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-jả vờ sợ mất em anh nhé.

Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được hok anh?
Em sẽ jả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: Thôi, hay là anh cõng…
Lên xe bus em làm như bùn ngủ. Biết em jả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

jả vờ mình yêu nhau anh nhá. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi.

Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai cho anh nhu* the^jả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật

Anh cứ jả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhá, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.
jả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.


Anh hãy jả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định jả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…
jả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay jả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh

Tất cả chỉ jả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật. Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi …

Friday, June 8, 2007

Bai hat

Những bài hát quen thuộc, khi bất ngờ quay trở về ký ức, thấy có điều gì đó thật thân quen. Mà không, quen gì đâu ấy. Cứ như ngày đó, giờ đó, những câu nói đó, trong không gian đó...đã quay trở về. Chỉ có ta ngồi đây là của hiện tại. Ta còn trẻ quá mà. Người ta thường hay nói "Người già sống bằng quá khứ".Hay là ta đã già rồi mà ta không hay? hay từ chối nhận ra rằng thời gian đã từng qua nơi này?...
Sẽ là một cái tội nếu không sống tốt và cố gắng cho những ngày hiện tại. Rồi năm ba năm nữa lại có một người ngồi hối tiếc cho thời gian lúc ta đang ngồi nơi đây. Thế giới này, liệu có điều gì vui mà làm lòng ta chùng chân, làm mình dừng lại lâu thế, những 23 năm...À, có chứ, có mẹ, có sự can đảm của mẹ, có những nhọc nhằn mẹ đã vượt qua để nuôi mình lớn khôn thế này, có mẹ của những ngày nước mắt xa xưa, khi tất cả bỏ mẹ đi, khi tất cả như chống đối lại mẹ, khi mình cũng mang đau đớn thêm cho mẹ khi ra đời...Có cô 6, đã hơn 70 tuổi, với những ngày tháng ẵm mình đi khắp nơi chữa bệnh...Có chị Thanh, với những cách chăm lo rất khác, những câu mắng hay những câu động viên mình vượt qua buồn, khó khăn, bằng một cách rất khác, rất "người lao động" nhưng cũng rất ấm áp và chân thành một cách lạ lùng...Có anh hai, những khi anh la mắng khi mình khóc ré lên giữa đêm khuya, những nắm tiền anh cho không nhiều mà sao nghe mặn đắng môi, vì nó quý biết bao trong những lúc mình đói kém đến thế, cầm tiền mà rưng rưng nước mắt...Có mẹ của Huy những ngày đã cho mình thật nhiều thứ, từ tấm áo lạnh, cái nón, ôi sao mà thân thiết và gần gũi đến như thế. Và nụ cười thật hiền khi nói rằng " Bác từ lâu xem con là con gái của bác. Con cũng phải vậy nhé. Giờ tụi con không còn yêu nhau. Nhưng hãy đến bên Bác khi con có chuyện gì đó, hay khi con thấy mệt mỏi, khi con cần giúp đỡ...Tụi bây không duyên nên đành vậy thôi...Huy nó đã nguôi ngoai rồi, còn con đã nguôi chưa?...". Có huy với một tình yêu chân thành đã mang đến niềm tin cho rằng, "cuộc đời vẫn đẹp sao"...Có Thông đã yêu thương chân thành và hết lòng. Đã vượt qua bao nhiêu sóng gió rồi, có thấy không? Hãy tiếp tục sống để trân trọng những yêu thương mỗi ngày nhé. Dù có thể yêu thương không đến theo một cách thông thường, nhưng hãy biết rằng, mình đã được yêu thương như thế đó....

Tuesday, May 29, 2007

Mưa...!

Vừa tan giờ thi ở Khoa, leo lên xe khi áo dài bắt đầu thấm đẫm nước mưa. Anh chở đi ăn rồi quay lại nhà Nga để đưa USB cho N thì cơn mưa đã lớn hơn rất nhiều. Mưa làm tắt máy xe. Anh đẩy xe. Mình ngồi trên. Vừa lạnh. Một, hai, ba giọt mưa lấm tấm...Và kìa, mưa òa ra trên áo anh. Khắp người anh chìm trong mưa. Và đẩy xe. Và những hơi thở gấp gáp. Và mặt anh trắng, môi anh đỏ. Và anh, nhìn mình, cười...Và còn gì nữa nhỉ? Con gì đã diễn ra dưới cơn mưa mà mình lại không thể viết thành lời thế này?

Tình yêu của mình gắn liền với những cơn mưa, những lần xe chết máy, những lần đẩy xe dưới mưa...Ôi, nỗi niềm sẽ không bao giờ quên được.

Monday, May 14, 2007

Mẹ!

Mẹ về rồi mẹ đi. Đôi khi hay tự hỏi sao mẹ lại có thể bỏ con của mình trong một thời gian dài đến như thế? - 23 năm! Chỉ đổi lấy cho con khoản 300 ngày có mẹ trong cuộc đời - tức là khoảng 1 tuần/ lần rồi 1 tháng/lần và dần 2 tháng/lần. Con đã trách mẹ và khóc thầm bao nhiêu lần mẹ đếm được không? Con ghét mẹ đã bỏ con. Con ghét mẹ đã để con một mình mỗi khi con đau bệnh, trán con nóng, bụng đau quằn quại, trái tim tan vỡ vì tình yêu, tinh thần xấu đi vì sự thay đổi của thế giới bên ngoài mà con chưa kịp nhận ra...Những lúc ấy, mẹ của con đã ở đâu? Mẹ đang ở bên "các chị", "các anh"? Nhưng con là út cơ mà, con nhỏ nhất thì mẹ phải thương con nhất chứ? Người ta hay nói như thế cơ mà? Mẹ đã ở đâu? và mẹ không thương con gái của mẹ sao? Con đã nghĩ như thế đó.
Và bây giờ, con cũng không thể gặp mẹ nhiều hơn 300 ngày, 1 tuần/ lần, 1 tháng/lần, 2 tháng/lần. Mẹ vẫn ở bên các anh chị. Vẫn yêu thương họ bằng tình yêu của mộột người mẹ, và vẫn để con ở 1 mình với cô...Nhưng, con đã không còn trách mẹ nữa. Con cũng "không-thể-ghét-mẹ" nữa. Vì con biết, nơi nào mẹ đi qua, con vẫn là niềm tin, niềm tự hào của mẹ, cũng như con chim non tự tập bay cho chính mình. Khi con nhận ra, cuộc đời mẹ còn đẹp hơn bất kỳ người mẹ nào trên thế giới này! Mẹ đã không dành cho con tình thương yêu hoàn hảo. Mẹ đã san sẻ nó cho những người khác. Nhưng mẹ là người duy nhất trong cuộc đời cho con thấy rằng, sẽ chẳng bao giờ rời xa con, dù mẹ có còn bên con hay không?
Con cũng sẽ dũng cảm, ngoan cường như mẹ. Không thể để cuộc sống của mình trôi qua vô vị. Con cũng muốn rằng, con của con sau này, tức là cháu-ngoại-của-mẹ, cũng nghĩ về con như ngày hôm nay con nghĩ về mẹ...

6.00 PM. May 14, 2007

It's rainning outside. A lot of water puddles in the road, many water balloons.
I had an interview at The Reuinification Palace as a speaker! I love to talk about this Palace for tourist. But the interview was quite boring. The Interviewer is not so interested in what I was saying b/c she wants to choose a second - year student, not a coming - graduated - student! Although I found my skills is better than the co - being interview person. So, it's nothing ro be sad!!!Hehe. And I have a new lovely friend - Linh. She is in the same school with me. She is lovely and virtuous.
I read Hg's Blog. She is down. I also feel blue for her! I wrote an email for her...I want to encourage her...but I deleted all...Maybe I shouldn't make things more difficult. I love Thg and I don't want to loose him.
Ohh, Love is very strange! It make people happy and sad, hopeful and hopeless, is it???...

Wednesday, May 9, 2007

Diary for English Topic

It's time for writing somethings about feeling.
It's rainging outside. It's the begining of raining season in the South of Vietnam. Every raining season passes away, it always brings some strange feeling for me. Something is blue, something is down, and something is happy. View some blogs of Th's ex and her friends. They are good and thay are all sucess. But they dont' love SG like I do. Somethings put me down...
Now, try to write something in English to practice or to review what I've studied. Write in another language is difficult but it's also exciting. Sometimes it can be seen as a password and other people can't read what you mean. But you really mean in this world!!!Let's try little by little. If you can't be as good as them, so try other ways to success. Not behave as what you see in her.
Everyday, I miss my mother. She's a great woman that I've never ever seen. I maybe not the best person in working, not the most beautiful girl, but I have a very great mom so I have all things. Keep on trying and live on to what mom has tought. I love my mom and I'm proud of her! Hang or someone like that is not anything. I shouldn't look at what she has done and make it as the principles for me! She is good but she's also bad. Her role is nothing to Th. I'm the best girl in his heart.
Be happy, Annie!Let's smile.

Wednesday, May 2, 2007

Đêm màu hồng

Cái tựa đề bên trên hầu như không dính líu gì với nội dung bài viết. Chỉ thấy hình như trong lòng còn yêu nghĩa là còn hạnh phúc. Yêu nhau hơn 1 năm rồi. Hãy chấp nhận nhau ở trong trái tim. Hãy để những gì của ngày xưa mãi là kỷ niệm mà thôi. Hãy quên đi mà sống thật tốt cho hiện tại. Hiểu không Annie? Đừng mãi nghĩ về những gì đã qua, sẽ không có con đường nào tốt hơn con đường mi đang đi, sẽ không có người yêu nào dịu dàng như thế, sẽ không có phút giây nào trong tương lai ấm áp hơn... Hãy tin đi.

Tuesday, April 24, 2007

Nhật ký ngày...

Đêm qua đi, một ngày cũng qua đi. Yêu và tìm những điều thật mong manh trong cuộc sống. vào một trang web tìm bài thơ đã 1 lần đọc và để lại suy nghĩ về nó. Có tất cả 15 trang, không biết tựa bài thơ, tìm đến trang 14 mà không hề có bài nào như thế, định bỏ cuộc, nhưng, hãy thử như một trò chơi, xem đi đến cuối đường thì sẽ như thế nào, vậy mà tìm thấy. Trong lòng thanh thản quá. Trong cuộc đời, bao nhiêu lần sẽ tìm được những điều đã một lần bỏ lỡ, một lần đánh mất như thế? Bao nhiêu lần để tình yêu trôi qua tay?...Xin hãy tha thứ cho em, hãy để kỷ niệm xưa ngủ thật yên nhé, kỷ niệm ngày xưa...Ngày mình ngây thơ, yêu như chưa bao giờ yêu, tin như chưa bao giờ tin và rồi đánh mất như chưa bao giờ đánh mất...Một chiều nào đó đi về trên con đường xưa, cảnh cũ mà người nay đâu rồi, thay thế một hình ảnh khác, cả người ngồi trên xe cũng đã khác...Ở một nơi nào đó, tình yêu xưa cứ nhức nhói trong tim, hỏi vì sao ước mơ không thành?Coca và Pepsi đã đi về đâu?các con nhớ không?...Xin lỗi tất cả, và xin lỗi đã không để tình yêu trưởng thành trong đời... Một ngày, em lỡ...

Saturday, April 14, 2007

Thuong anh...

Ngày 14/04/2007.
Hôm nay anh đi tour Tiền Giang. Rồi còn bao nhiêu ngày nữa mà anh đi xa? Anh mệt mỏi, căng thẳng và bị khách mắng. Em thương anh nhưng em nào có thể làm được gì? Sáng mai anh lại đi Vũng Tàu. Anh đang mệt mỏi thế cơ mà? "Mệt mỏi"-không chỉ là mệt mà còn tủi hờn, phận HDV, xa nhà, xa gia đình, chưa có danh vọng... Em biết tự ái của anh cũng cao,và anh cũng không quen xởi lởi giả tạo. Vậy mà, cái nghề này hình như không phù hợp với anh và cả với. Em đã có lỗi khi muốn trả anh lại với Hằng. Em trả anh lại hay em đang không tự tin?Em sợ mình không thể làm cho anh hạnh phúc như anh đã với Hằng?Em đã làm gì?Chỉ là yêu anh.Điều đó làm sao có lỗi hả anh?Em làm sao bắt con tim em đừng đi lạc hướng khi em nhìn thấy anh lần đầu nơi bàn học?Em yêu anh và chỉ có anh mà thôi.Em đã sai khi không nhìn thấy những giọt nước mắt anh buồn vì em,Em đã không nhìn thấy những suy nghĩ của anh đã dành trọn cho em từừ lâu rồi,Em đã không nhận ra rằng mình không phải thánh thần để nhường tình yêu lại cho Hằng mà tim mình không đau nhói, Em đã không nhận ra rằng anh quan trọng trong tim em như thế nào...Thông ơi, hãy gắng lên. Anh không được gục ngã hay không được bệnh đâu. Anh không được ra đi. Không được để em lại một mình...Em sẽ không thể ổn nếu em không có anh!

Monday, April 9, 2007

Buổi tối trên đường Trần Hưng Đạo...

Mãi lo đọc Blog cuả người khác mà quên hẳn cái Blog tôi nghiệp cuả mình. Xin lỗi mày nhé Blog.
Blog ơi, ta phải làm sao đây để tất cả đều được hạnh phúc?hay chỉ chọn một trong hai được hạnh phúc? Tại sao ta lại chen vào hạnh phúc cuả người khác hả Blog? Ta đáng ghét quá phải không?Mi nói đi...Ta nhớ ngày xưa, ta hiền lành và ngây thơ bao nhiêu. Giờ đây ta lại cảm thấy cuộc sống không hề vui như ngày bé thơ, ta luôn mong làm người lớn.. Giờ thì biết như thế nào là làm đau người khác và làm đau mình...Ta có lúc nghĩ rằng, phải chi...Thông còn nghĩ đến Hằng và tình yêu xưa, thì ta sẽ ra đi mà không giành lấy cuả Hằng. Mất mát 1 món đồ chơi còn đau mấy ngày, huống chi là một tình yêu cuả ngày xưa.ta nào muốn như thế...Chưa bao giờ gặp mặt, nhưng sao ta lại phải suy nghĩ nhiều về chuyện cuả Hằng như thế này? Số phận cuả ta là sẽ không được hạnh phúc mãi mãi. Nên việc Thông ra đi cũng sẽ như nỗi đau thêm chồng chất.. Còn Hằng, làm sao bước qua khi vẫn còn yêu...

Saturday, April 7, 2007

Sự chấp nối rời rạc...

Ngày...
Mình đã thay đổi quá nhiều rồi. Lớn lên, thế giới cũng lớn theo và nỗi đau cũng lớn theo...Những mất mát, hạnh phúc, nỗi đau, nụ cười, nước mắt cứ đan xen nhau.. Có ai đó đã nói rằng, sao ánh mắt mình nhìn bao giờ cũng buồn?Và giật mình chợt nhận ra, hình như là thật.Vậy mà đó giờ chưa bao giờ để ý đến điều đó.
Ngày...
Tr nói đang ở tiệm Thái's để may áo cưới cho vợ chú, Tr gặp "Mẹ" và chị Ngân, Tr nói mọi người nhắc đến mình rất nhiều và "Mẹ" nói "Định ra trường lo cho hai đứa nhưng không hiểu tại sao...?"."Mẹ"- trong cuộc đời mình sẽ gọi bao nhiêu lần như thế? Thóang một bóng mây của ngày xưa..
Ngày...
Bước vào tiệm NET, tự dưng nghe phía sau lưng, giọng hình như từ Nghệ An, lòng bồi, cũng thương "Mẹ" ở Nghệ An, đã hy sinh cả cuộc đời cho 4 người con trai. Con chọn như thế nào thì "Mẹ" đều ủng hộ con...Không biết bao giờ "con" lại ra Vinh?
Ngày...
"Mẹ" đang ở một nơi xa con hơn 200 cây số. "Mẹ" có biết con gái đang hoang mang như thế nào và cần có "Mẹ" như thế nào không? Nếu có "Mẹ" ở đây, con sẽ sà ngay vào lòng mẹ mà khóc mất. Con mệt mỏi và cô đơn bao nhiêu. Con đã thật cố gắng để vượt qua, nhưng sao khó lắm mẹ à.Con không muốn làm mẹ lo lắng và buồn vì con, nhưng con sắp không chịu nổi nữa mẹ à.Chẳng ai biết bí mật này của con đâu. Con sẽ vẫn tươi cười mãi đến khi nào có thể...
Ngày...
Cướp đi hạnh phúc của người khác để rồi chính mình cũng thấy đau khổ không kém gì. Nhìn thấy tâm sự của người ta, lại thương cho chính mình. Muốn viết một điều gì đó để an ủi, vươn lên, an ủi như an ủi chính mình, nhưng lại không được đâu, mình không có quyền như thế, hay thậm chí mình không được làm thêm điều gì nữa...
Ngày...
Gắng lên đi Annie, rồi sẽ ổn, rồi sẽ qua đi. Hãy can đảm lên nhìn thẳng vào hiện tại.Hãy chiến đấu với số phận đến giây phút sau cùng và hãy mỉm cười...

Friday, April 6, 2007

Một ngày qua đi...

Đêm trôi qua,những nhớ nhung mong chờ cũng xếp lại đi ngủ. Giờ đây, mỗi người ở một nơi, đang nghĩ gì, đang mong chờ điều gì? Mình như kẻ đứng giữa, nhận những bí mật của người này nhưng lại không để cho người kia biết. Có nỗi buồn nào đi ngang qua đây khi nhìn thấy nỗi buồn, giọt nước mắt hay nỗi mong chờ của những người xung quanh...Khi nào thì chúng tôi mới được hạnh phúc? Liệu đìêu đó có quá xa vời hay không? Nhìn thấy những điều như thế...Tha thứ cho tôi...

Saturday, March 24, 2007

Nhat ky xem blog cua 1 nguoi...

Trong cuộc đời này, làm một kiếp người trọn vẹn thật khó khăn. Mình nào đâu nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chen vào tình yêu của một ai đó. Vậy mà, giờ đây mình đang đi trên một con đường như thế. Hằng chắc sẽ không bao giờ biết rằng có một người lạ mà cô ấy chưa từng biết đang đọc blog những dòng tâm sự của cô ấy. Hằng trách Thông. Hằng trách sao Thông ra đi, quên ngày xưa, Hằng khóc vì tình yêu đó, Hằng được mẹ an ủi, vậy nếu mình là người rơi vào trường hợp đó thì ai sẽ bên cạnh mình? Tình yêu giữa Hằng và Thông có những gì trong những ngày tháng đo?Làm sao mình biết được rằng tương lai này sẽ như thế nào?
Cô ấy xinh đẹp, cô ấy giỏi giang, thế sao Thông không yêu mà lại yêu mình? và nữa, cả hai gia đình đều không đồng ý...Mình làm sao đây?
Thảo ơi, mi phải cố gắng lên à. Không được thụt lùi. Mi không hề thua kém một ai. Và tình yêu hiện tại mới là quan trọng, còn quá khứ không là gì cả, mi biết không...Hãy để tất cả ngủ yên, đừng khơi dậy nữa...

Tuesday, March 13, 2007

Khi tinh yeu khong Mau Xanh.

Anh den tua nhu mot con gio dau mua. Thoi mat tam hon va lam diu bot cai nang hanh hao cua Sai Gon. Va roi ngay anh ra di cung nhe nhang nhu the. Anh de lai noi nho trong trai tim em. Nho cai dang cao cao gay gay khong lan vao dau duoc. Anh noi chia tay nhu mot su qua suc chiu dung roi anh quen em. Anh cung se khong biet rang, trong tim em, noi nho anh nhay mua nhu the nao...
Nguoi ma em khong the nao thay the duoc se song mai trong anh. Con em, anh se quen nhanh voi tat ca ky niem khong vui ngay nao.
Nhung loi hua hen, nhung uoc mo se khong bao gio thanh hien thuc khi trong tim anh, em mai mai khong thuoc ve vinh cuu.
Em muon khoc, muon gao to len, muon anh biet rang em ghet anh den nhu the nao...Vi sao anh khong hieu dang sau nhung loi chanh chua, danh da cua em, la noi nho anh vo bo...Vi sao anh noi yeu ma anh lai khong giu duoc tinh yeu do...Vi sao...

Saturday, March 10, 2007

De tinh yeu ton tai.

Để tình yêu tồn tai.
Tôi có một cô bạn mới bắt đầu yêu. Cô ấy nói cô ấy thấy bầu trời xanh hơn. Cô ấy nghe nhạc nhiều hơn, và chính cô ấy cũng hát líu lo cả ngày. Cô ấy chăm tập thể dục hơn, giảm được 2kg. Và tôi nghĩ cô ấy có thể sắp thành người mẫu.Luôn nghe cô bạn kể về tình yêu mới, tôi nhìn lại tình yêu của mình. Tôi và Scott đã yêu nhau được mấy năm, và tôi tăng 3kg. Đi ăn, chúng tôi lần lượt trả tiền. Tôi không ăn kiêng, cũng không tập thể dục... Khi cô bạn hỏi: “Điều gì giúp tình yêu tồn tại?”, tôi đã nghĩ tới những cảm hứng tương đồng, sự cảm thông, sức hấp dẫn về ngoại hình... Nhưng vẫn còn nhiều hơn thế nữa.Chẳng hạn như tôi hiểu tại sao có những lúc Scott cần chơi bóng đá với mấy cậu bạn trai vào tối thứ bảy và không đến đón tôi. Scott cũng hiểu tại sao thỉnh thoảng tôi vù đi chơi tít mít với mấy cô bạn gái, mà chẳng có gì quan trọng, chỉ để nói chuyện phiếm.Chẳng hạn như tháng trước, Scott mua một đĩa nhạc ballad để nghe, mặc dù anh ấy chỉ thích nhạc không lời, và thích xem phim hơn là nghe nhạc. Nhưng Scott đã chạm tới trái tim tôi, khi nói rằng anh ấy muốn hiểu những thứ tôi thích, và nói chuyện được với tôi về những bài hát tôi thường nghe.Chẳng hạn như tôi thích đi khiêu vũ, và mỗi lần như vậy, là một lần tôi cùng đám bạn làm sàn nhảy muốn sập! Nhưng Scott, dù ghét những gì ầm ĩ, vẫn không hề phản đối. Còn khi Scott thú nhận rằng đã đánh mất cuốn sách mà tôi ưa thích, tôi nói: “Không sao đâu mà, chỉ là một cuốn sách thôi, có thể mua lại được”.Chẳng hạn như tuần trước, chẳng hề hò hẹn, Scott chờ tôi trước cổng. Khi thấy tôi, lập tức anh ấy oà khóc, như một đứa trẻ. Anh ấy nói rằng anh ấy vừa gặp một vụ tai nạn trên đường. Anh ấy đã đưa bà cụ khoảng 60 tuổi vào bệnh viện. Nhưng làm thế nào anh ấy có thể báo cho gia đình bà cụ rằng bà có thể sẽ không tỉnh dậy nữa? Tôi cũng khóc. Vì câu chuyện buồn. Và vì Scott của tôi đã xúc động trước số phận của cả những người xa lạ. Và cả sự biết rõ và chấp nhận. Tôi biết Scott sẽ luôn đến muộn trong mọi cuộc hẹn với tôi; tôi biết Scott luôn ném quần áo bừa bãi mỗi khi về nhà, và đến sáng hôm sau lại vơ vội một cái gì đó để mặc, nhiều khi đó là thứ cần đem giặt. Còn Scott biết rằng tôi luôn đi ngủ muộn; rằng tôi luôn quên tất cả mọi thứ anh ấy cần tôi nhớ giúp; rằng tôi rất tham ăn.Trong tình yêu của chúng tôi, bầu trời không xanh hơn, nó vẫn có màu như bình thường, có ngày màu xanh và có ngày màu xám, vì kể cả thiên đường cũng có những ngày mưa. Chúng tôi cũng không nghe nhạc nhiều hơn, trừ khi quá stress. Chúng tôi cũng không giảm cân. Không có gì khác cả.

Blog Archive