Wednesday, October 26, 2011

SMS 4

Hôm nay lại nhớ anh rất nhiều. Anh đã mặc chiếc áo em tặng. Em bỗng thấy lòng mình ấm áp. Ít ra em cũng "ở bên" anh một ít, giữ ấm cho anh, theo anh đi khắp nơi...
Đã trôi qua rồi thời gian bên nhau vui vẻ. Em sẽ không bao giờ có thể trở lại những ngày xưa đó. Dù em biết rằng lỗi lầm vẫn còn đó, nhưng em vẫn thấy rưng rức yêu thương, bởi vì nó có tội tình gì, chỉ là một tình yêu - tình cảm muộn, em dành cho anh...
Em nhớ anh da diết. Giá mà anh nhắn tin cho em, nói với em như bao ngày xưa. Đêm nào, sáng nào cũng có thể nghe tiếng "ding dong" quen thuộc, lại bồi hồi...Em không thể như ngày xưa...
Em có lỗi với tất cả mọi người vì không ai biết em đang nghĩ gì. Và em cũng có lỗi với chính mình, bởi em cũng đã "lờ đi" tiếng rên rỉ đến tội nghiệp, yếu ớt đến tội nghiệp của con tim, bảo rằng...nó đã quá mệt mỏi, kiệt sức khi vừa phải trốn tránh như không có gì, lại vừa nhớ anh, nhớ da diết...Nhớ bờ môi tròn đầy của anh, nhớ bàn tay thô ráp, nhớ hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh và nhớ những phút giây mình gọi là hạnh phúc. Em sao có thể quên ? Và em sao có thể lừa dối chính mình mãi mãi ? Bên ngoài còn bao nụ cười, nhưng em bỗng thấy trong tim đã vụt tắt từ lâu...

Sunday, October 16, 2011

SMS 2...

Anh về đến SGN chưa ? Sáng nay trời mưa lất phất, không biết đoạn đường trên taxi về nhà, anh có nghĩ về em và lời hứa cf sáng..? Càng gần đến ngày...., em lại càng thấy bấn loạn, sợ hãi và mệt mỏi. Vì nỗi nhớ anh đang xen với những suy nghĩ kia..Khi nào thì em mới có thể quên anh, và bắt đầu lại cuộc sống của mình. Em muốn biết, anh sẽ vui, hay buồn khi như thế ? Em có phải chỉ thoáng chốc nhẹ như cơn gió đi qua ?
Em ước gì hai ta cùng đến một nơi nào đó hoang sơ, yên bình. Để em trọn vẹn trong tay anh như lần đầu tiên mình gặp nhau tại Cosmo. Giờ xem lại hình, dù chỉ là hình ảnh chụp bâng quơ, em lại thấy nhớ anh da diết. What's our number ? ...Em nhớ anh nhiều lắm, K....

Ước gì mãi được bên anh...

Tuesday, October 11, 2011

SMS ....

Anh đến nơi chưa ? Thời tiết có lạnh lắm không ? Không hiểu vì sao lại nhớ anh quay quắt. Nhớ đến dại khờ, anh biết không?...Sáng nay, nhìn thấy anh, gần lắm, em với tay có thể chạm vào, nhưng hóa ra quá xa, em không còn là em ...Ngày hôm qua như mới đây. Dù là lỗi lầm, lạc đường, em vẫn muốn có nơi quay về, tìm lại vòng tay ấm nồng đó. Phút giây hạnh phúc, nghiền ngẫm không rời. Lòng rộn ràng, tay ôm chặt, muốn giữ, lại trôi xa...Em đang lang thang nơi đâu? Không có anh bên cạnh, em rã rời bước đi. Không còn biết tình yêu là gì ? Nồng say là gì ? Thấp thoáng hình ảnh một người thật gần, thật rõ ràng rồi phút chốc biến mất..Vì sao em lại lang thang một mình nơi đây, anh nào có hiểu...Để anh mãi được vẹn toàn, em sẽ chọn ra đi. Dù rằng, hồn em đã chẳng còn nguyên vẹn. Muốn bật khóc vì ngày hôm qua. Nhớ anh da diết. Thế nhưng, mãi không còn vòng tay..Anh yêu, anh nơi nao ? Em da diết gọi anh, anh có nghe. Sao lại để mình em ngụp lặn giữa mênh mông biển nhớ nhung này. Tốt hơn nên hóa điên...
Taipei 11/10/2011...

"Anh ah, Anh ngủ chưa ? Em nhớ anh nhiều lắm. Anh đã hứa sẽ yêu thương và bên em. Nhưng rồi, anh lại chọn cho mình lối khác. Vì sao,em yêu anh, lại phải quên anh. Em không thể thoát khỏi những cảm giác ngày xưa, anh có biết không..Anh đã quá nồng nàn...Em muốn hóa điên, anh có hiểu không ? Anh thật đáng ghét khi để em một mình nơi đây Thời gian đã qua, giá mà chỉ là giấc mộng.Em rất nhớ anh..." Send !!!!