Tuesday, January 20, 2009

Màu Anh

Viết – Cho một người không còn đọc được những gì mình viết ! Cho một người không còn lưu giữ những hình ảnh ngày xưa. Và viết, để cho mình chấp nhận thực tại – quên đi dần quá khứ.
Nhìn những cành đào tươi thắm bày đầy ngoài đường. Hay những chậu cúc vàng lấp lóa khắp nơi. Biết mùa xuân đang về trên từng góc phố. Biết cánh tay ai đã từng ấm áp khi xuân sang, cùng trên chiếc xe tung tăng khắp nơi, bao lì xì đỏ thắm trong túi. Niềm kiêu hãnh trong mắt nhìn.

Không hiểu sao, hình ảnh anh đã hóa thành màu sắc. Những mảng màu rực rỡ. Rực rỡ đến đau cả mắt. Khi yêu thương. Người ta không hay để ý xem người mình yêu có màu gì. Khi chia tay, người ta ngồi đếm từng mảng mảng màu.
Vàng của hoa cúc rạng ngời khắp phố phường, ngày tết.
Hồng của cành đào tươi thắm khi xuân về
Xanh của những táng lá hai bên đường khi chở nhau đi, ban trưa.

Hay, Anh đã quyện vào những mùi, những màu trong máu thịt . Mỗi khi nghe mùi hương trầm nhà ai thoảng qua, tự dưng thấy trong lòng rưng rức nhớ. Mỗi khi đi chùa cầu nguyện, lại nhớ bàn tay thô ráp từng nắm tay mình bước đi tránh những đám đông. Cái xiết tay khi gió lạnh tràn về. Lúc này, biết là mình cũng còn thương nhiều lắm. Không cần lý giải là thương như thế nào. Chỉ cần biết là đang còn thương. Thuơng anh nhiều lắm. Vất vả cho anh khi đã rời xa tình yêu, một mình chống chọi. Nhưng hạnh phúc sau cùng đã dành cho những ai biết quý giá. Rồi sẽ trở lại bình thường. Khi cơn giông đi qua. Khi em đếm từng phút giây của đêm anh động phòng. Trong cơn mơ…Không còn có Em. Vẫn đang nghĩ thươgn anh, lúc này.


Tình yêu ngày hôm qua tuy đẹp, thế nhưng, nó đã không thực sự tạo nên duyên nợ giữa 2 người. Vậy thì hãy viết, để mà biết tình cảm của mình hiện giờ vẫn còn dành cho người ấy. Nhưng đến một ngày, nó cũng sẽ ra đi. Làm sao có thể giữ mãi hình ảnh một người khi trong lòng người ta cố quên? Chính mình là người chia tay trước. Nhưng lại là người đứng lại phía sau, nhìn người ta hạnh phúc. Quá khứ đã trở thành kỉ niệm. Kỉ niệm khó khăn khi gọi thành tên. Anh sẽ mặc bộ quần áo Chú Rể, sánh bước bên Cô dâu nhỏ xinh đẹp của Anh. Và để lại sau lưng kia, những câu chuyện không đầu, không cuối. Một mối tình nhỏ như bao nhiêu mối tình trên thế gian này. Thế giới quả là nhỏ bé và rộng lớn, khi hai người tìm thấy nhau và lại mãi mãi đánh mất nhau.

Chúc Anh hạnh phúc, Anh nhé. Cuộc đời này như hư ảo. Tình yêu là hiện tại, nhưng chỉ 1 phút giây thôi, nó sẽ nhanh chóng trở thành quá khứ. Hãy trân trọng từng phút giây. Em – sẽ không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của Anh.

Sunday, January 18, 2009

23 Tháng Chạp - Đưa ông Táo về Trời.

Ông sẽ kể cho mọi người trên Thiên Đình nghe những câu chuyện của Hạ giới.
Câu chuyện rằng, còn nhiều lắm những người cùng khổ dưới trần gian, xin Ông Trời hãy thương tình mà ban cho những con người nghèo khó ấy chút ánh sáng của niềm tin, lạc quan, rằng "khổ tận cam lai". Dẫu biết rằng cuộc đời là sự luân hồi, có vay có trả. Và chuyện của ngày hôm nay là cái quả của nhân từ trước. Thế nhưng, sao thấy trong lòng vẫn buồn quá, bởi cảnh đời sao mà khốn khó đến thế.
Câu chuyện rằng, cô gái đã tìm được tình yêu nhưng lại vô tình đánh rơi nó. Để bây giờ, khi mùa xuân sang, cái lạnh dần se se trên da thịt, cô lại nhớ một người. Bởi biết rằng anh đang cùng vợ sắp cưới, chuẩn bị cho một cái tết nhộn nhịp sang mùa. Cô muốn mong Thượng Đế mang đến cho Anh và gia đình anh sự sung túc, hạnh phúc, và đặc biệt, sức khỏe cho tất cả mọi người thân trong gia đình Anh.
Câu chuyện rằng, Gia đình cô cảm ơn Thượng Đế vì đã cho mọi người trong gia đình Cô sống hạnh phúc bên nhau trong một năm qua. Và cô uớc mong những tháng ngày của nhiều, rất nhiều năm sắp tới, mọi người vẫn bên nhau hạnh phúc như thế. Cầu cho mọi người trong gia đình sức khỏe, bình an, và luôn còn chuẩn bị cơm mỗi sáng trao tay cho cô...
Câu chuyện rằng, Cô mong ước mẹ sẽ về và sống chung cùng Cô. Cô sợ mẹ ở xa cô và rồi một ngày mẹ bỏ cô đi. Vì thế, cô mong mẹ về, càng sớm càng tốt. Sự xa cách làm cho cô sợ hãi. Cô ước mong năm mới đến, mẹ cô sẽ có thật nhiều, thật nhiều sức khỏe, và không còn phải lo nghĩ nhiều cho cô như trước. Cô muốn mẹ ở nhà và vui chơi, thư giãn, đi du lịch cho thoải mái.
Câu chuyện rằng, Cô mong cho Ba sẽ hạnh phúc bên gia đình của ba. Không cắn đắng, không gây nhau nữa. Và Ba sẽ có nhiều sức khỏe khi năm mới sang.
Câu chuyện rằng, Cô mong Anh và Cô sẽ vượt qua được những chông gai của cuộc sống. Anh sẽ có nhiều, thật nhiều sức khỏe. Anh sẽ tìm được một công việc ổn định, để anh không còn phải lo lắng nhiều nữa. Anh sẽ tìm thấy được vị trí đất tốt, để mua nhà, an cư và 2 người sẽ mãi hạnh phúc. Cô trân trọng giây phút bên Anh.

23/12/2008 AL

Friday, January 16, 2009

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui 2


Đêm nay thật hạnh phúc. Mọi người đã trình diễn thật hay, thật đặc sắc. Nhìn trong mắt ai cũng thấy đầy tự hào. Tiếng vỗ tay vang dậy. Cuối cùng mọi người đã làm thật tốt. Rất tốt. Có thể chương trình chưa đặc sắc, chưa hoàn hảo như các diễn viên, ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng nhiệt huyết trong mỗi người đều đầy ắp. Mọi người đã làm hết sức, chơi hết mình. Thấy hạnh phúc quá. Mặc dù mình đã không trực tiếp đứng trên sân khấu cùng mọi người, nhưng mình cảm nhận như chính mình đang trình diễn những câu chuyện, những bài hát đó. Hồi hộp kinh khủng. Hạnh phúc quá khi được san sẻ cùng nhau. Cảm ơn mọi người vì đã làm thật tốt. Cảm ơn Mrs.Kathy, Little Kathy, Kelly, Sammi, Anna, Alys, Christina, Bob, Hai, Phuong, Thuy, Loi, My... đã mang đến cho mọi người những giây phút của sự cố gắng, đoàn kết, và hết lòng vì tổ chức. Chúc mọi người một năm mới nhiều sức khỏe và tràn đầy niềm vui - hạnh phúc.

16/01/2009

Tuesday, January 13, 2009

Đi tìm niềm vui ....

Đi tìm niềm vui sống. Vô tình nhặt được nỗi buồn ai đã đánh rơi. Nhặt lên. Mang theo. Thấy nặng nề, nhưng không làm sao gỡ nó ra được. Đành vác lên và mang theo. Chỉ thầm cầu mong đến một lúc nào đó, nỗi buồn sẽ hóa thành khói - sương, bay đi mất. Dù trăm năm - ngàn năm, cũng đợi.
Tự dưng thấy mình đánh mất nụ cười và niềm tin đã quá lâu. Có ai thấy mình làm rơi nơi nào, xin chuyển trả lại, suốt đời nguyện mang ơn.
Tự tin - mạnh mẽ mà làm gì, khi bên trong như con suối không ngừng gào thét, chực muốn bục vỡ ra, tràn lan lên tất cả? Tự tin là gì khi thấy chính mình nhòe nhoẹt, hư ảo. Nỗi buồn nuốt ngược vào tim? Có ai thấy tôi không?
Có những điều nhìn thấy, nhưng tự ru mình, như câu chuyện của ai, không phải của mình. Như ru rằng phản bội, dối trá là một mặt phía kia của hạnh phúc, và chung thủy. Bởi không có phản bội, sao biết ý nghĩa của sự thủy chung?
Hãy thả lỏng. Đừng trói buộc. Cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn nếu ta không đặt cho nhau những định mức, những yêu cầu đạt được. Hay chính ta, cũng hãy biết tha thứ, yêu thương mình nhiều hơn một tí.

Một ngày, tôi làm quen với sự phản bội.
Thấy hình hài của chúng không đến nỗi đáng ghê.
Chỉ là mặt khác, của hạnh phúc, của thủy chung.
Ai mà không có những đức tính ấy.

Hãy thả lỏng tay, để mọi việc đến và đi nhẹ nhàng.
Có được gì khi mình níu kéo, chỉ làm mệt mỏi, ưu phiền
Chính mình - chính người - hạnh phúc - lợi ích điều chi.
Xuân qua - thu đến, bốn mùa. Cớ gì cố chấp?

Chỉ một chữ - "Đời".

13/01/09

Ghi dấu hạnh phúc - Hành trình tìm lại niềm vui cuộc sống 1

Chiều nay, tôi nhìn thấy nắng vàng lung linh bên ngoài cửa văn phòng. Từng giọt nắng như những đàn chim, nhấp nháy bên ngoài. Ánh lên trong nắng là những tia nắng vàng xuyên qua khe cửa. Bên ngoài kia, tiếng âm thanh đang làm đường. Cuộc sống đang diễn ra. Những ngày tết Kỷ Sửu sắp đến. Nhà nhà chuẩn bị sắm tết. Phố phường rộn ràng vui. Con đường Nguyễn Huệ đang được chuẩn bị kỹ lưỡng, để dành cho những ngày xuân nắng hanh vàng.
Anh bạn chung lớp mời cafe vào tối thứ 6 - Hẹn lại anh thứ 4. Đã lâu rồi không chuyện trò với người lạ như chính bản thân mình. Đã lâu rồi giấu thật sâu kín con người mình mà không cho nó ra ánh sáng. Sẽ qua những ngày buồn, những ngày khó khăn. Kỷ niệm rồi cũng đến một lúc phải ra đi.
Cố gắng làm việc, cố gắng sống tốt. Rồi một ngày nào đó, hạnh phúc thực sự sẽ gõ cửa đến tìm.

Wednesday, January 7, 2009

Nhật ký...Ngày....tháng...năm.....

Tự dưng thấy buồn quá Anh. Em đang đếm từng phút trôi qua. Đang sử dụng thời gian của công ty vì mục đích cá nhân. Em tìm cách trải qua từng giây, từng phút. Em mệt mỏi quá. Sống - làm việc - học tập - gặp gỡ. Mà sao mục đích nào em cũng thấy mình chẳng làm tốt.
Sống - Em đã làm khác quá. Em không sống thật với chính mình. Em thấy điều người khác cư xử không đúng, em im lặng. Em thấy mình cư xử không đúng, em im lặng. Em cười nếu nụ cười đó làm người khác thấy thoải mái. Em khóc khi thấy người khác hạnh phúc. Em sống và đếm cuộc sống qua hình hài của người khác.
Làm việc - Em ra trường, cố chứng tỏ tài năng và khả năng ngoại ngữ của mình. Để rồi leo lên được chức TBP. Thế nhưng, liệu nó có phải thực sự là vị trí dành cho em không? Em có làm tốt không? Người ta có đang lợi dụng em không? Em thấy hoang mang. Không biết mình thích gì, muốn gì.
Học tập - Em học DL và ra trường lại học ĐHKT, VB2 ngành TCDN. Em không biết mình đang làm cái gì, đang làm với mục đích là gì? Chẳng bằng 4 năm học vừa qua coi như phung phí, khi em học một ngành hoàn toàn khác hẳn ở trường?
Gặp gỡ - Có những ngày em mệt mỏi kinh khủng. Dù mệt mỏi do chẳng làm gì. Và trong giờ làm việc, em muốn chạy về nhà ngay. Ngủ một giấc thật lâu, để khỏi phải suy nghĩ, khỏi phải đắn đo xem nên làm thế nào, làm gì, gặp ai. Vậy mà, sau giờ làm. Em lại chạy đi chơi với bạn. Lại nói nói cười cười mà như đánh mất chính em. Có lẽ em cần gặp BS Tâm lý.
Ngày - Em thấy bản thân mình dần mờ nhạt. Và cái việc đơn giản nhất là sống như chính mình muốn, Em lại ngay cả cũng không làm được. Thật quá sức khó khăn.

Friday, January 2, 2009

Đêm qua.

Em đang đánh đổi những ngày tháng tuổi xuân của mình bằng những giọt nước mắt, bằng những chai bia, bằng những trận nôn mửa hay bằng những vết mụn đỏ khắp người. Thậm chí Em đã nghĩ đến việc mình sẽ bị bệnh về bao tử rất nặng, bởi đau bao tử mà còn uống rượu bia. Em cứ nghĩ Noel đi qua rồi thì Em cũng đã quên Anh, và bắt đầu lại. Nhưng sao mỗi lần say, Em đều khóc. Có phải là em còn yêu anh nhiều? Hay đơn giản Em đang làm trầm trọng hóa mọi vấn đề?
Tự thấy mình khờ quá. Em đã khóc vì Anh rất nhiều rồi. Và bây giờ, dù em có khóc, hay có chết, anh cũng chẳng thể chạy đến. Bởi bên Anh là một cô gái khác. Cô gái đó là vợ anh. Và anh có trách nhiệm với gia đình. Em phải quên anh đi thôi. Và những lời anh nói, có chăng chỉ là phù phiếm. Bởi nếu yêu em thật lòng, hẳn anh đã không nhanh chóng cưới người khác, không ở chung nhà trước khi cưới như thế. Đó là chuyện quá lớn với sức chịu đựng của em. Những tinh anh, những tình yêu của chúng ta, đã không còn sáng trong như xưa nữa mà đã hoen ố trong những lần anh ôm người con gái khác trong tay.
Đã qua hết rồi những yêu thương mặn nồng thưở xa xưa. Cái tình yêu đó đôi khi nó quá giống trẻ con. Chỉ yêu và chia sẻ. Không đòi hỏi, không cầu toàn, không thể xác với cái gọi là tình yêu.
Em đang sống ở đâu? Hiện tại hay thiên đường? Khi ôm ấp trong mình những suy nghĩ quá tuyệt đối? Thế giới này nằm ở đâu đây?