Tuesday, January 13, 2009

Đi tìm niềm vui ....

Đi tìm niềm vui sống. Vô tình nhặt được nỗi buồn ai đã đánh rơi. Nhặt lên. Mang theo. Thấy nặng nề, nhưng không làm sao gỡ nó ra được. Đành vác lên và mang theo. Chỉ thầm cầu mong đến một lúc nào đó, nỗi buồn sẽ hóa thành khói - sương, bay đi mất. Dù trăm năm - ngàn năm, cũng đợi.
Tự dưng thấy mình đánh mất nụ cười và niềm tin đã quá lâu. Có ai thấy mình làm rơi nơi nào, xin chuyển trả lại, suốt đời nguyện mang ơn.
Tự tin - mạnh mẽ mà làm gì, khi bên trong như con suối không ngừng gào thét, chực muốn bục vỡ ra, tràn lan lên tất cả? Tự tin là gì khi thấy chính mình nhòe nhoẹt, hư ảo. Nỗi buồn nuốt ngược vào tim? Có ai thấy tôi không?
Có những điều nhìn thấy, nhưng tự ru mình, như câu chuyện của ai, không phải của mình. Như ru rằng phản bội, dối trá là một mặt phía kia của hạnh phúc, và chung thủy. Bởi không có phản bội, sao biết ý nghĩa của sự thủy chung?
Hãy thả lỏng. Đừng trói buộc. Cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn nếu ta không đặt cho nhau những định mức, những yêu cầu đạt được. Hay chính ta, cũng hãy biết tha thứ, yêu thương mình nhiều hơn một tí.

Một ngày, tôi làm quen với sự phản bội.
Thấy hình hài của chúng không đến nỗi đáng ghê.
Chỉ là mặt khác, của hạnh phúc, của thủy chung.
Ai mà không có những đức tính ấy.

Hãy thả lỏng tay, để mọi việc đến và đi nhẹ nhàng.
Có được gì khi mình níu kéo, chỉ làm mệt mỏi, ưu phiền
Chính mình - chính người - hạnh phúc - lợi ích điều chi.
Xuân qua - thu đến, bốn mùa. Cớ gì cố chấp?

Chỉ một chữ - "Đời".

13/01/09

No comments: