Monday, February 22, 2010

Ý nghĩa cuộc sống là gì ?

Tự hỏi "Ý nghĩa của cuộc sống là gì ?". Người ta tồn tại trên đời này vì lẽ gì ? Hay mọi ngừơi đều có một ý nghĩa để sống, còn chính mình chỉ sinh ra - tồn tại để phá vỡ những mối quan hệ của người khác ? Mình từ nhỏ vốn luôn chen vào gia đình người khác như thế. Chưa bao giờ mình thấy ghét mình đến như thế này.
Ảo ngoài một lớp dịu dàng là cả một con rắn độc địa. Đã buông bỏ cả những luật lệ của xã hội, để nghĩ đến một người có gia đình, để ước mong một hạnh phúc nào phải của mình. Phải chăng có luật nhân quả, khi mình hiện diện ở đây ? Có phải rằng càng yêu càng hận ? Yêu một người mà lại ở bên cạnh một người khác ? Rồi có những khi thấy mình quả ngốc nghếch khi đứng trước mặt anh. Dù biết rằng thời gian không thể quay trở lại, và đây là một trong những người mình phải buông tay, chẳng vì ai cả, chỉ vì biết không có con đường đi tới nào dành cho mình. Thấy lòng đau, tấm tức, ấm ức, sợ hãi, nhớ và ngốc quá độ chừng.

Tuesday, February 16, 2010

Rang wo huang xi, Rang wo you....

Trong những ngày đầu năm, khi mọi cảnh vật đều trở nên xinh đẹp, lung linh và hạnh phúc, thì cũng là lúc Em đang ngân nga giai điệu Rang wo huang xi, Rang wo you...Em không rành về tiếng Hoa, Em không rành về mặt chữ, nhưng Em hiểu rằng nó được viết cho những cuộc tình mà sẽ không bao giờ có đoạn kết.
Tình cờ Em được nghe Anh hát bài này, lòng dạ em rối bời, vì em không hiểu anh hát điều gì. Rồi cố tình em hiểu, thì biết được lyric của bài hát. Cảm giác của em kỳ lạ. Khi biết nội dung. Khi biết nó được viết bởi một người đàn ông, người nói với cô gái của Anh ta rằng anh ta nhận ra mình yêu cô gái cũng là lúc cô gái quyết định ra đi, xin hãy cho anh ta thêm thời gian....Em không biết anh có chút cảm giác nào với em như người con trai trong bài hát đó ? Em không biết anh có cần thêm chút ít thời gian từ em ? Những gì anh và em đã nói với nhau, đã cùng "cảm giác", liệu đó có phải chỉ là ảo giác thôi không anh ? Là do em đã tự ngộ nhận tất cả ? Phải chăng anh chỉ xem em như bao nhiêu người khác, như bao nhiêu nhân viên khác. Những câu hỏi han, những lời động viên, và một lần duy nhất anh chở em đi, chỉ 2 chúng ta. Em có thể mơ về nơi đó không hả anh ? Hãy nói cho em biết rằng em nên làm như thế nào ? Chỉ cần nói em biết em nên làm như thế nào ? Em đã tự mình cố quên đi những "giấc mơ" đã diễn ra. Nhưng em cũng chợt nhận ra rằng, nhờ có những mối tình cảm, cảm xúc đó mà em đã sống trọn vẹn, làm mọi việc trọn vẹn hơn, vì em luôn tin rằng có một đôi mắt đang dõi theo mình. Dù đó chỉ là ảo tưởng cũng được, nhưng nó đã khiến em làm mọi việc trở nên có hồn hơn như : viết email cho đối tác, tổ chức tiệc, farewell....Những điều tưởng đơn giản, nhưng nhìn lại em thấy, nếu không có cảm xúc, không nghĩ về anh và không thấy tim mình rộn rã, em đã chẳng làm cho mọi thứ tốt đẹp như vậy. Tốt đẹp theo cách của em.
Vậy thì hãy cứ để em nuôi dưỡng ước mơ một cách âm thầm, để lại làm cho không gian thêm xinh đẹp, thêm xinh. Vì em chưa bao giờ nghĩ cách để kéo anh ra khỏi gia đình, điều quan trọng là như thế, anh nhé.

Tạm biệt 2009. Em đã sống như thế.

Thursday, February 11, 2010

Tiếp tục viết về anh...

Đêm nay, khi giao thừa lấp ló ngoài sân, em lại viết cho anh như một người mộng du. Không thể nào thoát ra được những suy nghĩ về anh. Anh đã hát "Làm Anh yêu, làm Anh đau". Có phải anh hát cho em ? Anh có một chút nào suy nghĩ về em không ?
Em ước được gặp lại anh, được đi uống ca phe với anh, lắng nghe anh nói về câu chuyện cuộc sống. Em có tham lam quá không ? Em có tìm hiểu về luật nhân quả, và em biết mình đang làm sai, sẽ lãnh những hậu quả nặng nề. Tuy nhiên, em hoàn toàn không thể điều khiển được con tim và suy nghĩ của em. Dù rằng, anh thấy đó, em đã cố quên anh và quay về thực tại. Nhưng mỗi lần thấy dòng chữ anh sáng lên, tim em lại một lần loạn nhịp...Giá mà có thuốc quên, em sẽ uống ngay, để quên anh, để không làm anh phải khó xử.

Tuesday, February 9, 2010

Cố vượt qua...

Nào, An ơi, cố gắng lên, vượt qua khỏi đoạn đường tối ngày hôm nay. Nếu không, mãi mãi An sẽ nhận lấy những nỗi bất hạnh nhất trong cuộc đời. Hiểu điều đó không An ?
Mỗi ngày, hãy bớt suy nghĩ về người dó một ít. Dừng lại đi An. Trước khi quá muộn. Dù ta biết cũng đôi lúc khó khăn.
Khi tự mình hỏi, nếu không có người đó lúc này, thì mùa xuân có đến ? Ngày có thú vị hơn ? Những điều nhỏ nhặt cũng dễ cười hơn ? Hay không có người đó thì thế giới này quả thật trở nên tẻ nhạt và buồn chán ? An đếm từng phút giây đợi nghe tiếng bước chân người ấy bước vào, để nghe người nói một câu bâng quơ, để đọc lại hàng chục lần những gì người ấy viết, cười hết ga khi bên người ấy trong những chuyến đi có hàng đống người đi cùng. An tự hỏi mình ngốc thật hay đùa khi những gì người ấy viết quả thật chỉ đơn giản như những người khác, không có gì đặc biệt, không có gì quan tâm hơn nhưng An lại tưởng tượng ra trong mỗi câu chữ đều là "dành riêng cho An".... An ơi, ta cũng hiểu và thương cho trái tim dại khờ của An và ta đồng ý để thời gian dần dần dẫn An ra khỏi bóng đêm ấy. Chỉ cần An đừng chủ động làm gì dại khờ. Chỉ cần An để cho cái đầu suy nghĩ nhưng cái hành động thì đừng thổ lộ ra, và rồi thời gian cũng sẽ mang đi những gi cần thiết phải làm. Hãy cố gắng như thế An nhé. Chỉ cần thế mà thôi.
Ta bỗng dưng thấy thương An sao lại rơi vào tình huống này, với con người ấy, với những feeling không nên có và không nên tồn tại trong cuộc sống này. An sẽ rơi xuống đáy khi An chạm vào người ấy. An biết mà. Rồi một ngày, trái tim của An sẽ không nhảy loạn xạ vì người ấy nữa. Khi An vượt qua được, cũng là lúc tất cả chúng ta đều được hạnh phúc. Một cái gì đó không tan vỡ. Một điều gì đó ở lại vẹn tròn trách nhiệm. Một bếp lửa lại ấm nồng như ban đầu. Chỉ đánh đổi bằng một mẩu trái tim tan vỡ của An tự cố vượt qua. Ánh mặt trời sẽ làm lành vết thương cho An. Hãy đừng ngừng hy vọng nhé An. Và hãy sống chân thành như thế. "Đôi khi ta thật đau đớn khi nhận ra một người ta cảm thấy yêu thương giữa hàng vạn triệu người, để rồi phải buông tay để người ấy đi vì biết mãi mãi người ấy cũng không thuộc về mình và không dành cho mình"....Sẽ qua thôi An, An ơi...