Tuesday, February 9, 2010

Cố vượt qua...

Nào, An ơi, cố gắng lên, vượt qua khỏi đoạn đường tối ngày hôm nay. Nếu không, mãi mãi An sẽ nhận lấy những nỗi bất hạnh nhất trong cuộc đời. Hiểu điều đó không An ?
Mỗi ngày, hãy bớt suy nghĩ về người dó một ít. Dừng lại đi An. Trước khi quá muộn. Dù ta biết cũng đôi lúc khó khăn.
Khi tự mình hỏi, nếu không có người đó lúc này, thì mùa xuân có đến ? Ngày có thú vị hơn ? Những điều nhỏ nhặt cũng dễ cười hơn ? Hay không có người đó thì thế giới này quả thật trở nên tẻ nhạt và buồn chán ? An đếm từng phút giây đợi nghe tiếng bước chân người ấy bước vào, để nghe người nói một câu bâng quơ, để đọc lại hàng chục lần những gì người ấy viết, cười hết ga khi bên người ấy trong những chuyến đi có hàng đống người đi cùng. An tự hỏi mình ngốc thật hay đùa khi những gì người ấy viết quả thật chỉ đơn giản như những người khác, không có gì đặc biệt, không có gì quan tâm hơn nhưng An lại tưởng tượng ra trong mỗi câu chữ đều là "dành riêng cho An".... An ơi, ta cũng hiểu và thương cho trái tim dại khờ của An và ta đồng ý để thời gian dần dần dẫn An ra khỏi bóng đêm ấy. Chỉ cần An đừng chủ động làm gì dại khờ. Chỉ cần An để cho cái đầu suy nghĩ nhưng cái hành động thì đừng thổ lộ ra, và rồi thời gian cũng sẽ mang đi những gi cần thiết phải làm. Hãy cố gắng như thế An nhé. Chỉ cần thế mà thôi.
Ta bỗng dưng thấy thương An sao lại rơi vào tình huống này, với con người ấy, với những feeling không nên có và không nên tồn tại trong cuộc sống này. An sẽ rơi xuống đáy khi An chạm vào người ấy. An biết mà. Rồi một ngày, trái tim của An sẽ không nhảy loạn xạ vì người ấy nữa. Khi An vượt qua được, cũng là lúc tất cả chúng ta đều được hạnh phúc. Một cái gì đó không tan vỡ. Một điều gì đó ở lại vẹn tròn trách nhiệm. Một bếp lửa lại ấm nồng như ban đầu. Chỉ đánh đổi bằng một mẩu trái tim tan vỡ của An tự cố vượt qua. Ánh mặt trời sẽ làm lành vết thương cho An. Hãy đừng ngừng hy vọng nhé An. Và hãy sống chân thành như thế. "Đôi khi ta thật đau đớn khi nhận ra một người ta cảm thấy yêu thương giữa hàng vạn triệu người, để rồi phải buông tay để người ấy đi vì biết mãi mãi người ấy cũng không thuộc về mình và không dành cho mình"....Sẽ qua thôi An, An ơi...

No comments: