Thursday, June 26, 2008

Những lỗi lầm của mình.

Ngày....
Mình đang là học viên rất tốt, có thành tích tốt, và đi học chuyên cần của lớp Nhật Ngữ Đông Du. Học gần hết San Kyu thì lại nghỉ giữa chừng. Đăng ký học cái này, cái khác. Để giờ đây, chẳng có một bằng cấp nào về tiếng Nhật. Muốn học lại cũng khó. Kinh phí từ đâu ra? Không thể lại xin tiền mẹ được.
Ngày....
Đang học lớp TOEIC tại Bộ Ngoại Giao, và chuẩn bị cho lớp TOEIC 600 điểm, thì lại ngưng ngang giữa chừng?
Ngày....
Đang học Ngân hàng thì lại nghỉ ngang giữa chừng, không thi nhiều môn. Giờ đây có muốn thi cũng không được.
Ngày....
Còn bao nhiêu, bao nhiêu là lỗi nữa chứ? Để giờ đây, dang dở công việc, và lại ngồi đây than thở. Mình thật đáng chán quá Th ơi.

Sunday, June 22, 2008

Mộng.

Như cơn mộng. Mới hạnh phúc đó, lại thay bằng đay nghiến, chà đạp, thiếu niềm tin vào nhau. Nhiều lúc ngẫm nghĩ, cuộc sống như một giấc mộng, mà mình có thể vo tròn lại, cầm trong tay, tin rằng mình đang ở trong mộng. Mộng liên hoàn, nối tiếp nhau. Lòng người sâu như giếng khơi. Có ai hiểu mình đây? Mơ hồ em nhận ra, giữa chúng mình sẽ chẳng thể nào đi hết con đường, vì mình không là tình đầu, cũng chẳng là tình cuối. Lưng lửng. Vậy mà hành hạ nhau làm gì? Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ...

SẼ...
Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...
Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...

Wednesday, June 18, 2008

Chuyện không có thật.

Đêm nay, đi dưới đường, mưa đêm rào rạt bên ngoài chiếc áo mưa. Đường loang loáng nước. Ánh đèn vàng. Con đường mưa. Hàng cây sũng nước.
Thấy mình cô đơn nhiều quá. Cô đơn trong chính con người mình. Đang tập dần bản tính AQ rồi, vậy mà cũng khó lừa được chính mình, để nước mắt khỏi ầng ậc đến. Anh. Anh đang ở nơi nào? Khi em thảng thốt gọi tiếng "Anh", là trong suy nghĩ em nghĩ khác, rồi cái tôi thực tại lại kéo em về, bắt em phải suy nghĩ về một "Anh" khác, mà nơi này, là bổn phận, là trách nhiệm em phải nghĩ. Đây là người em phải nghĩ về. Ngay cả trong suy nghĩ của chính mình, không hề ai nhìn thấy, vậy mà chính em cũng không cho phép mình gọi "Anh" một cách thoải mái như thế. Và em biết nó gọi là ràng buộc của cuộc sống.
Ngồi trước màn hình, đầu óc trống không. Em lại mày mò tìm việc làm. Chẳng buồn chẳng vui, hay đang tự lừa mình, chẳng nghĩ gì. Vậy mà, bạn gọi, bạn thân gọi. Có dịp để trút nỗi lòng. Cảm ơn bạn nhiều thật nhiều, những cuộc điện thoại đúng lúc như thế này. Khi chẳng có ai ngồi nghe mình nói, về những câu chuyện của mình. Cũng lâu rồi, không có những cuộc điện thoại thành thói quen, nằm ôm cái điện thoại tám suốt, để được hỏi nhiều, trả lời ít, để biết là mình đang được yêu thương.
Thất nghiệp, nào phải lỗi do ai. Là do mình lựa chọn. Vậy sao khi buồn lại trách người khác? Có phải do ai đâu?
Tình yêu ngày xưa, bây giờ, không nên đan xen lẫn lộn. Cái gì quên nhanh, qua nhanh thì qua đi, đừng nghĩ ngợi nữa.
Sáng nay, soạn lại hành lý, đồ đạc, trong đầu mình đã hiện hình câu hỏi rằng, liệu lục lọi như thế này, lỡ nhìn thấy món đồ nào xưa đó, thì lại buồn, lại nghĩ. Nhưng mà, chắc không có đâu, mình đã soạn kỹ lắm rồi. Không có đâu.
Trong chiếc ví tay vàng, một tấm hình đằng sau tấm hình của mình - Là anh. Trong chiếc áo lần cuối cùng mình thấy trên đường. Tự dưng muốn bật khóc. Vì nhớ anh quá. Nhớ quay quắt quá. Anh đã ốm đi nhiều hơn trong hình. Nụ cười không còn vui nữa. À, mà thôi. Chắc là em đang suy đoán thôi, chứ làm sao mà em biết anh đang như thế nào? Thôi nhé, tha thứ cho chính mình một lúc đi Th ơi. Đã qua rồi cái ngày đó.

Tuesday, June 17, 2008

Giấc mơ hôm qua.

Đang chat với Ms.Phước, từng làm chung trong công ty LB. Chị ấy khuyên mình nên qua làm chung với Mr.Kiệt. Nhưng thôi, đã qua rồi những ngày tháng ăn - chơi - nhậu nhẹt sa đoạ đó. Có thể với mọi người, nó chưa hẳn là trác táng, nhưng với mình, thế là đã thay đổi quá nhiều.
Đêm qua, em lại nằm mơ. Gặp lại anh trong cơn mơ, em thấy hạnh phúc vô ngần. Khuôn mặt anh gần gũi, đôi mắt anh nhìn em, tình yêu anh dành cho em, vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Anh à, em đã điên rồi, khi trong lòng em là 2 thế giới. Một của anh, một của người khác nữa. Thì ra, bấy lâu nay, em đã chạy trốn anh. Trốn anh cả trong cơn mơ. Em vẫn nghĩ là em đã quên anh, nhưng nào có phải. Anh ở ngay trong tim em đây này, nhưng em không biết làm thế nào hết. Em không thể kéo anh ra khỏi, để anh ôm em vào lòng như ngày xưa. Và cũng không thể để anh ở mãi trong đó, có ngột ngạt, có đắng cay cho anh, và lại...một người khác ôm em.
Đêm qua, anh đã cùng em chuẩn bị cho đám cưới của chị Ngân. Chỉ em và anh, anh hiểu không? Trong giấc mơ, anh vẫn rất hạnh phúc khi bên em. Anh vẫn yêu em như ngày nào anh vẫn yêu. Không phải yêu như ngày đầu - mà yêu như ngày nào anh vẫn yêu, có nghĩa là mỗi ngày. Trong cơn mơ đó, em có anh, có ba mẹ, có bà, có chị. Mọi người vẫn yêu mến em, vẫn là của em. Nhưng mà, khi em tỉnh dậy, giấc mơ đã tan rồi. Cái nắm tay của em tan loãng vào hư vô. Em đã biết là mình mơ mà, vẫn mong kéo dài cơn mơ ấy, nhưng không làm sao mà làm được anh à. Em ước giá mà em có thể quên được anh, hay ít ra em quên được chính em. Như thế thì em bất hiếu quá. Nhưng những niềm đau day dẳn làm em không sao yên được. Như chính lúc này đây, nước mắt em rơi. Và những âm thanh cục cục phát ra trong cổ họng, không thể thành lời. Là khi em nhớ anh quá, nhớ nhiều quá, em không biết làm sao đây? Chiếc điện thoại gần bên tay em, chạm vào nút bấm thôi, đầu dây bên kia sẽ là anh. Em sẽ được gặp anh, giấc mơ sẽ thành hiện thực - dù chỉ hiện thực trong khoảng 2 giờ đồng hồ. Thế rồi, hiện thực ấy sẽ lại ra đi. Bỏ lại em một mình, càng thêm cay đắng.
Em tập học Thiền. Tập rũ bỏ những gì không thuộc về mình nữa. Không thuộc về mình nữa chứ không phải không bao giờ thuộc về mình. Nhưng anh à, có lẽ đến tận ngày em mất đi trên cõi đời này, thì không ai biết rằng, trong ngăn kéo kia của em, là cả một trời tình yêu của 2 chúng ta, chỉ 2 chúng ta thôi. Em đang ru ngủ chính mình, vì em tự ru mình , rằng anh không có ai, không có ai trong tình ta, anh nhỉ? Không có ai trong tình ta mà. Chỉ trong tình ta thôi. Anh không cần mở rộng thêm không gian để phải trả lời đúng sự thực. Chỉ là riêng trong tình ta thôi mà. Thế là đồng ý, chỉ có em và anh thôi nhé. Trọn vẹn.
Nếu một ngày nào em có phải đi thật xa, thì nơi cao kia em đến, em sẽ vẫn dõi mắt theo anh, nhìn thấy anh mỗi ngày. Thấy anh chăm cho gia đình nhỏ của anh. Thấy những đứa trẻ bi bô gọi anh. Nhưng mà, đó không phải là Pepsi và Coca của chúng ta mà anh. Sao anh để chúng đi xa anh quá. Anh quên em, quên những đứa trẻ của mình hả anh? Nhưng mà thôi, em nghĩ lại rồi. Anh phải vui như thế, thì em mới thấy nhẹ nhàng. Vì dù sao, em cũng ở xa anh đến thế này cơ mà. Vậy thì anh hãy vui sống anh nhé. Em chúc cho anh hạnh phúc.

CHO ANH VÀ CHO EM
Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa
Hay về một người nào đã chết
Không phải chuyện ngã lòng trước chông gai mỏi mệt
Hay một phút yếu lòng nói dối trước tình yêu
Em cứ nói đi, cứ nói biết bao nhiêu
Thì câu chuyện tình, chuyện đời vẫn thế
Anh vẫn là anh, vẫn tiếng cười ngạo nghễ
Em lại là em, anh lại trở về anh
Đừng nhắc lại lời xin lỗi chân thành
Mong manh lắm, nếu phải kìm nước mắt
Nếu đã một lần, em thấy lòng đau cắtThì đấy là anh, là phút cuối cùng
Hãy cứ nói đi chớ có ngại ngùng
Có gì đâu, còn gì đâu nữa chứ
Con Gấu Mèo vẫn nằm vô tư lự
Nó bảo rằng chuyện mình chẳng đáng đâu
Đừng bảo anh mình hôn nhau lần cuối thật sâu
Để sau này không có nhiều tiếc nuối
Thì em ơi những điều là sau cuối
Suốt cuộc đời chẳng quên nổi đâu em
Đừng bảo anh nếu nhớ hãy lấy ảnh ra xem
Con Gấu Mèo cũng bảo chuyện chúng mình không đáng
Đừng bảo anh thử đi về dĩ vãng
Chẳng còn gì nếu nổi bước hai ta
Em hiểu lòng anh, anh hiểu hai ta
Sẽ chẳng còn gì cho nhau nữa cả
Những nụ cười, ánh mắt, hay bờ vai êm ả
Em hãy quên đi, em cố quên đi
Nếu có đứa hỏi chúng mày giờ gọi nhau là gì?
Anh sẽ gọi em là kỉ niệm
Để một ngày nếu có điều màu nhiệm
Kỉ niệm sẽ về đúng chỗ bên anh.
Không phải chuyện người con gái bỏ đi xa
Hay về một người nào đã chết
Không phải câu chuyện tình yêu đã hết
Chỉ là một người đã chán rồi đi...

Sunday, June 15, 2008

Nắng hắt.

Chiều rồi. Dưới đường, tiếng trẻ con đuổi bắt nhau, nô đùa vọng lên. Làm trẻ con thật là thích, được tự do vui chơi, mà không cần phải suy nghĩ gì. Tự do, làm những gì mình thích. Làm người lớn thì không như thế, chẳng những mang cuộc sống của mình, mà còn phải mang cuộc sống của những người khác trên vai.
Mình lo lắng quá. Không biết mình có tìm được một việc làm tốt, phù hợp hay không, hay lại nằm nhà vài ba tháng?
Anh đang đi công tác.Mình nhớ anh da diết. Những ngày này, nếu có anh ở bên cạnh thì hay hơn. Nhưng, dù sao thì anh cũng đi vì gia đình, vì những gì dành cho mình mà. Có bao nhiêu tiền lương, anh đều dành cho mình hết. Anh đâu có bao nhiêu tiền trong túi đâu. Vậy mà vẫn đi làm. Chiều nay, anh đưa khách đi Vinpearland. Cũng mệt mỏi lắm chứ? Mới đi công tác về, giờ lại đi nữa, hỏi sao không mệt?
Anh yêu, gắng lên. Em yêu anh và luôn ở bên anh, ủng hộ anh mà.

Tuesday, June 10, 2008

Test

Sáng nay, đến Harvey Nash Vietnam làm Test tiếng Anh và IQ. Làm bài trong lúc đầu đau nhức kinh khủng. Nhưng cuối cùng cũng hoàn thành xong. Cũng may vì sức chịu đựng của mình cũng lớn khi đang bệnh vậy mà chạy lên đến đường Cộng Hoà để đến Etown 2. Không biết kết quả như thế nào, nhưng nếu pass thì sẽ vui hơn, nhưng nếu không pass cũng sẽ không buồn, vì đã cố gắng hết sức. Đây là nơi mà mình có thể viết những gì mình thực sự nghĩ, mình thật sự thích. Chứ không phải viết những gì người khác thích.

Saturday, June 7, 2008

Mùng 5 tháng 5

Ngày hôm nay, cùng nhau rông rủi khắp nơi. Cùng nhau yêu, cùng nhau sống, sau những ngày xa cách! Những khi nào anh thấy buồn hay im lặng, em đều cảm thấy lo sợ. Em đã quen với việc có anh, nghe anh nói mỗi ngày rồi, nhưng như thế là ích kỷ, là không công bằng, khi chỉ một người cho và một người kia luôn luôn nhận. Em sẽ cố gắng thay đổi. Những gì em có thể cho anh, đó là một tình yêu không phản bội. Em không phản bội hay bắt cá hai tay khi yêu ai bao giờ, vì em ghét những điều như thế, nên em cũng không muốn làm chúng với ai ! Khi nãy, anh ngủ, em mở cửa, tự dắt xe đi về, dù không hề nặng nề gì cả, nhưng em lại thấy hơi tuổi thân, khi những cô gái khác luôn được người yêu săn đón . Còn em, em biết em yêu anh, em chỉ sợ duy nhất một điều một ngày nào đó anh chán em, vì con người em đơn giản quá. Yêu, với em, chỉ đơn giản là yêu thế thôi. Yêu có nghĩa là chấp nhận hoàn toàn, chứ nào phải cố gắng có đúng không anh? Đúng, mà cũng không đúng. Nên thế nào là đủ?

Xây nhà.

Annie mới xây thêm một căn nhà mới. Vậy là blogger ở đây có thêm một người bạn rồi. Sẽ lo lắng cho mi nhiều đây.

Friday, June 6, 2008

Thoáng mùi hương.

Mùi hương quen thuộc phát ra từ chiếc áo đi làm. Thấy lòng mình thênh thang, nhẹ nhàng. Vậy là ngày mai nghỉ làm rồi, không còn ở nơi này nữa. Tránh xa luôn những phức tạp, rắc rối. Những cạm bẫy hay những đe dọa "chết người". Lòng người mà, làm sao có thể đoán được hết?
Hôm nay là ngày cuối ngồi lại công ty, thấy khó chịu kinh khủng. Quả thật, điều kinh dị nhất là ở lại công ty những ngày sắp xa. Không khí thì đặc quánh lại, tựa hồ như có thể vo lại rồi ném đi ! Hoặc, hay là, đá đi xa? Mệt quá rồi. Cảm giác ngồi mà không làm gì thật khó chịu, cứ như mình đi xin tiền thiên hạ ấy ! Rõ là nhục nhã.

Thursday, June 5, 2008

Những quả chanh nhỏ.

Những quả chanh nhỏ, màu xanh, nằm rải rác trên bàn, mùi hương lan tỏa, làm vui mắt. Cũng trong tâm trạng lo lắng đó, đã tìm đến với blog, trải lòng mình ra với blog, thấy trống trải, cô đơn khi anh đi công tác xa. Giờ thì dễ dàng nhận ra vai trò của anh trong cuộc sống của mình, một cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có những lúc như thế, mới thấy quí người bạn đồng hành của mình, một người bạn luôn bên cạnh, yêu thương và chia sẻ.
Chia sẻ những yêu thương.

Khoảng thời gian khó khăn.

Những ngày tháng 06/2008 là những ngày khó khăn. Công việc thay đổi liên tục. Cả phòng ban đã chuyển sang một nơi mới. Bản thân mình lại không thể làm việc với con người đạo đức giả đó nữa, nên đành ở lại LB, làm công việc yêu thích. Thế nhưng, vẫn có cảm giác không được tin tưởng hoàn toàn vẫn làm cho mình khó chịu. Cảm giác Sếp giao công việc mình đang làm cho một người khác, như thể mình sắp sửa bị đuổi đến nơi ! Thật chán. Cũng đã gửi đơn xin việc đi nhiều nơi trong vòng một tháng qua, thế nhưng chẳng thấy ai gọi đi phỏng vấn. Hay kỹ năng của mình quá kém? Hay công việc người ta đòi hỏi cao hơn thế? Đã muốn nghỉ ở nhà ngay, nhưng không thể được, vì vẫn còn khách, vẫn còn phải liên quan đến công việc. Dự định học thêm ngân hàng hay kinh tế buổi tối, thế mà cũng lo lắng, vì học xong ít nhất cũng 2 năm, khi đó đã 26 tuổi, liệu có dễ đi xin việc làm? Thật chán nản. Tương lai mờ mịt, chẳng biết như thế nào? Sao mình không can đảm lên một tí? Một tí thôi, làm những gì mình muốn? Sống cuộc sống của chính mình, làm việc vì niềm yêu thích của chính mình, lắng nghe mình đi thôi. Tự dưng lại muốn mè nheo rồi đây này.
Bên ngoài kia, nắng vẫn ấm, mây vẫn bay, chỉ có mình ta là thấy mệt mỏi, mệt mỏi với những dự định không với tới, với những ước mơ xa tầm tay, hay đơn giản, mệt với chính mình. Niềm hạnh phúc không có trong ngày hôm nay.

Sunday, June 1, 2008

Tập viết.

Em tập viết, viết những suy nghĩ, những khắc khoải diễn ra trong tâm hồn. Khi người ta nghĩ nhiều về một vấn đề gì đó, có nghĩa là nó đã tác động, đã có ý nghĩa với mình rất nhiều. Và em, em muốn viết để lưu lại những nghĩ suy của mình. Có thể đó là những suy nghĩ ngờ nghệch, nông nổi, nhưng sẽ là những kỉ niệm quí giá nếu một ngày đọc lại, em biết cảm giác đó.
Em đã yêu anh, yêu anh được hai năm rưỡi rồi. Em quên hết ngày tháng, không còn nhớ chính xác ngày nào, nhưng em biết là em yêu anh, vì em bắt đầu muốn giới thiệu anh với mọi người ! Đây là nguyên tắc không phải ai cũng có thể phá vỡ của em. Cũng có đôi lần em ngần ngại khi thấy chúng mình vẫn chưa có gì trong tay. Nhưng, có hề gì đâu, chúng ta yêu nhau chân thành, và như thế là đủ với em, với những điều còn lại. Tình yêu sẽ cho mình nhiều sức mạnh hơn thế. Và em tin, anh của em đang sống vì chúng ta rất nhiều. Sau chuyến công tác Mỹ về, có thể em không dư được đồng xu nào, nhưng bù lại, em lại có dịp nhìn lại cuộc đời mình. Có hề gì đâu khi mình sống trong một thành phố hàng đầu thế giới, thế mà nếu thiếu tình yêu, thì đất nước, cảnh vật trở nên lạnh lẽo, vô vị !
Đã lâu rồi em không còn giữ thói quen viết. Vì mỗi lần viết, một hình ảnh nào đó lại hiện lên . Nhưng giờ đây,hình ảnh hiện lên đó là anh, là khuôn mặt thân yêu của anh. Giá mà em có thể để hình anh lên trang này, bên em.

Buổi sáng chủ nhật.

Sáng nay, nắng hanh vàng ngoài cửa sổ. Cái nóng hầm hập mọi khi thường gây sự khó chịu, nhưng hôm nay tự dưng nghĩ "Thôi, cũng chấp nhận được ! Ngày hôm qua, mới lãnh lương thì đã sử dụng gần phân nửa số tiền, để mua sắm quần áo cho anh ! Nhưng cũng không hiểu sao lại mua nhiều và điên cuồng đến vậy, có lẽ là do hờn dỗi, khi anh nói anh không được lo lắng đúng mức, không nhận đựơc sự quan tâm của bạn gái về vấn đề trang phục hay cơ thể ! Mua mà trả tiền như điên, như để anh nhìn thấy, tình yêu không thể được đo bằng những bộ quần áo, hay những món tiền ! Mình thật là ác độc ! Có phải không mua sắm quần áo cho là không yêu đâu? Sao lại nói mình như vậy? Tự hỏi, có bao giờ anh mua cho mình một bộ quần áo như vậy chưa nhỉ, và cũng biết là chưa bao giờ !