Sunday, May 22, 2011

Phải làm sao để quên anh ?....

Giờ này, Anh đang làm gì ? Cùng với gia đình ăn cơm, hạnh phúc ? Em nơi này, một mình nghĩ về anh, một mình vượt qua cảm giác thắt nghẹn trong trái tim. Anh mang trái tim của một cơn gió, chẳng thể níu kéo anh, dù rất muốn. Nỗi nhớ quá mênh mông và cồn cào. Em bỗng ghét những ngày cuối tuần, không có anh, như thế này...Anh đang nơi đâu ?
Khi anh đi, tay em đang nắm, anh buông khi thấy người. Khi ôm em, xuất hiện người lạ, mình lại rời nhau. Xếp hàng cũng chẳng thể chung, bởi anh đã quá nổi tiếng. Giá mà em chưa từng biết anh, thì những cảm giác này sẽ chẳng bao giờ đến.
Em đã sai khi nghĩ rằng, chúng ta cứ vui những ngày tháng ngắn ngủi, rồi sẽ quên mau. Mà nào có quên được, những lời anh nói, những cái ôm ấm nồng, hay những nụ hôn nhẹ nhàng. Hãy chỉ cho em làm sao để quên ? Em bỗng muốn khóc, vì nhớ anh quá, mà sức em có hạn, làm sao níu kéo anh ra khỏi gia đình. Em muốn nói rằng, em cũng có thể làm tốt vai trò người mẹ, người vợ. Sẽ sinh cho anh những đứa con, sẽ chăm sóc anh chu đáo. Vậy mà, làm sao em mở miệng nói ra, khi chúng ta gần nhau quá mà xa cũng thật nhiều. Biết thế nào ngày mai kia.
15May, Anh đón em tại Recept Desk, gửi hành lý và cùng đi dạo, ăn tối. Anh nắm tay em thật chặt...Cảm giác nhớ nhung, hồi hộp cực độ đã vây kín lấy em...Lần đầu, ôm anh trong tay, ấm áp và tràn ngập cảm xúc yêu thương. Chắc là anh cảm nhận được..
16May, Đi Peace Peak, và khảo sát. Luôn bên cạnh, yêu thương, lo lắng. Thích cảm giác, hơi ấm của anh sau lưng mình...Buổi chiều, về nghỉ ngơi. Bên cạnh. Nắm tay. Ôm chặt. Đêm về, ấm áp, hạnh phúc.
17May, Trả phòng, khảo sát. Buổi tối. Ăn tối & đi dạo...Em nhớ anh quá...
18May, Em nhớ Anh, bên anh, vẫn nhớ anh...Đi Ladies Market, ngồi nghỉ bên đường, nói với nhau biết bao điều..
19May, Nhớ da diết, phải rời xa để trở về thực tại...
Em làm sao để quên một người ấm áp, hạnh phúc và hiểu em đến như thế ? Anh có thể ở bên em không ? ....Anh đang nơi nào...

Saturday, May 21, 2011

Quên...

Nhìn những tấm ảnh chụp chung gia đình, nụ cười luôn trên môi, em biết rằng chẳng có chỗ nào chừa cho mình. Bởi vì khoảng trống đó đã được lấp đầy. Em đã đến rất muộn, đành quay về mà không mang theo được gì...Với Anh, Em nhớ da diết và muốn chạy ngay đến bên. Những gì chúng ta đã trải qua, những cảm giác hạnh phúc, hay ấm áp...đang dày xéo em lúc này. Em ước giá mình có thể vượt qua con sóng nổi nhớ cơ hồ nhấn chìm em trong lúc này. Em xem đi, xem lại hình ảnh gia đình anh. Tự hỏi, Em có thể yêu anh mà không màng đến tất cả những điều này không ? Tự hỏi, em và anh có kết quả tình yêu nào không ? Tự hỏi, em cần điều vĩnh cửu hay trong thoáng chốc ? 5 ngày trôi qua, ngắn ngủi, nhanh chóng. Tim em lại thêm nhiều vết cứa dọc ngang kể từ ngày hôm ấy. Cái ngày hạnh phúc ngập tràn cũng là lúc trái tim muốn vỡ òa khi nghĩ đến ngày mai...Tất cả vẫn còn đây, còn anh thì không biết bao giờ gặp lại. "Anh giờ ra sao, rất vui hay đang buồn, có khi nào anh nhớ đến em...????" . Để thấy ánh bình minh... Nếu tình cờ anh với em gặp mặt, nhìn nhau ta biết vui hay buồn ?

Thursday, May 5, 2011

Tin nhắn

Nhắn
Rồi lại xóa
Nhắn tiếp
Lại xóa
Gần 10 tin nhắn...
Chỉ để nói 1 câu, "mai anh đúng giờ..."
Sao mà thấy mình ...tội thế này. Như giết chết cảm xúc chính mình, khi yêu một người, lại phải giấu kín. Ghét. Muốn hỏi, vì sao anh bước vào cuộc đời em ? Ghét. Nước mắt muốn tuôn rơi, anh biết chăng ?

Một ngày đáng chán..

Hôm nay, nhận đt của Thầy giáo, hic hic. Bị mắng cũng..khá te tua. Chán như con gián, thiệt là chán. Cuối cùng cũng không còn ai ở bên, trêu ghẹo, tán tỉnh nữa rồi. Đáng đời mi chưa...
Nhưng hãy để mình cảm nhận thế nào là nỗi đau, cô đơn và sự mất mát. Hiểu thế nào để biết quý những gì cuộc sống đã mang lại

Goodbye dear....

Sunday, May 1, 2011

Tuyết rơi mùa hè...

"Mùa hè ấy, thì làm gì có tuyết. Trong đời mình, Anh sao thể có em..."
Em đã từng ước mơ, có thể gặp được anh sớm hơn...
Cảm ơn anh, vì cuối cùng, vẫn giúp cho giấc mơ yêu thương của em thành hiện thực, dù em biết điều đó chỉ diễn ra trong một quãng ngắn ngủi của cuộc đời. Vẫn cho em những rung động đầu đời, khi trong tay anh, khi chạm vào anh, ấm áp và hạnh phúc. Em đã hạnh phúc, cái giây phút được ôm anh thật chặt mà không hết một vòng tay, được tựa vào vai anh, được rụt rè né chiếc hôn nồng ấm, khi nghe anh chia sẻ về thời gian và những nỗi đau đã qua...Đã xa rồi, mà nghe như mới đây, khi em thấy mình đã kìm tiếng thở nặng nề trong những phút anh kể câu chuyện đã diễn ra với anh. Và may mắn làm sao, anh vẫn còn ở đây, trong vòng tay em hôm nay. Sóng gió, hay hạnh phúc, đã đến bên, và ở lại bên anh. Em không xen vào và không giành lấy. Em chỉ muốn, những phút giây này, em có anh và bên anh, ít ra, em đã vẽ nên những câu chuyện tiếp tục trong đời anh, có tên một người con gái...Em biết mình ngốc nghếch, vì muốn dành cho anh những thứ quý giá của em mà không cần lời hứa hẹn nào của anh. Có phải vì em đã không thể điều khiển được nhịp tim, được hơi thở của mình, mỗi khi bên anh...