Wednesday, November 28, 2007

Giáng Sinh lại về...


Không còn bao nhiêu ngày nữa là đến Noel. Cái lạnh se se đã dần phủ trùm lên khắp phố phường. Đi ngoài đường, bất chợt bắt gặp những cửa hiệu đang gấp rút trưng bày cho Noel, lại thấy lòng rộn rã những điều không tên. Nhưng, còn đâu nữa những cảm giác ấy? Khi cái lạnh đến, bàn tay được xoa ấm bằng một bàn tay khác. Hay cùng đèo nhau trên những con đường Sài Gòn. Món quà thủy tinh nhỏ xíu gói trong lớp giấy báo nhàu nhĩ, trao vội qua tay. Ly nước uống nhanh để cùng lên xe đi, che chung một áo. Những kỉ niệm thật cay đắng, cứ hiện diện mãi trong từng bước đi. Đã xa lắm rồi những ngày xưa đó. Đã ru mình đi qua bao nhiêu mùa. Đã nhắc mình thôi đừng nhớ nữa. Mà sao, kỉ niệm cứ quay quắt không yên?
Tình yêu của tuổi trẻ, của thời sinh viên phải khác. Không có tất cả mà dường như có tất cả, khi lòng người thật sự yêu nhau. Giờ đây, dường như ta đang có mà như không. Những khi phố lên đèn, lại một mình lang thang qua bao nẻo đường xưa cũ, tìm một mùi hương, một dáng hình thân quen. Mà, người ta, chắc cũng không còn giữ lại nữa một tình yêu trẻ con, nông nổi ngày xưa. Lỗi do mình, đã yêu mà không hề nhận ra mình yêu. Một Giáng Sinh lại sẽ đi qua...

Ngày 28/11/2007

Thêm một ngày buồn chán trôi qua. Phút chút ta đã 23. Tưởng như cuộc sống sẽ đầy những điều tốt đẹp đang chào đón. Nhưng không, bên cãnh đó là những phút giây chán chường, mệt mỏi. Không còn mong muốn yêu nhiều nữa. Tình yêu như một hư ảo không lời. Nhìn những đôi đang đi bên nhau, cười đùa hạnh phúc. Và mình đã đánh rơi những điều đó từ bao lâu rồi? Hay vì cuộc sống chật vật thì lòng người cũng dần thay đội cho phù hợp với cộc sống?

Friday, November 23, 2007

Chúc mừng sinh nhật.


Năm nay. Sinh nhật 1 mình. Công ty tặng 1 giỏ hoa đầy. Nhưng chẳng đề tên người nào. Cũng chẳng biết sinh nhật ai. Không bánh kem, không cái ôm giữa tiết trời lạnh. Chỉ một mình. Rồi cũng sẽ qua...
Hôm nay, anh Kiệt tặng 1 bó hoa thật to. Ngát hương thơm và đủ loại hoa. Một chiếc bánh kem đủ màu sắc rực rỡ. Một sự chuẩn bị làm mình cảm động thật nhiều. Vì người dưng lại chăm lo cho nhau. ...Cảm ơn vì đã có những điều như thế. Thấy vui và yêu đời hơn. Cảm ơn anh Kiệt, bé Tuyền, chị Phước, chị Hân....Cảm ơn vì tất cả.

Thursday, November 22, 2007

Chút tàn phai...

Khi mùa mưa về giăng phố cũ chập chùng Nghe vọng từ nơi ấy bài hát tình nồng Em về gọi chiều hôm câu hát còn thơm Chút hương tàn úa chút đêm tàn phai trăng đầu non Im lặng chờ vầng trăng chia sớt một lời Khung cửa nào bình yên tôi nhốt một đời Thơ ngập ngừng thương nhớ cơn bão ngoài khơi Vẫn van xin đời vẫn van xin người đừng phụ tôi. Ngày vui khi nắng hồng lên khe khẽ gọi tên, Ngày mưa giông gió ngàn khơi ngơ ngác tìm em. Tìm lại đóa vô thường ,tìm giọng hát thiên đường Một đời tôi đi mãi theo vầng trăng khuya. Im lặng chờ vầng trăng chia sớt một lời Khung cửa nào bình yên tôi nhốt một đời Thơ ngập ngừng thương nhớ cơn bão ngoài khơi Vẫn van xin đời vẫn van xin người đừng phụ tôi. Vẫn van xin đời, vẫn van xin người đừng phụ tôi...

Chớm đông.


Sáng nay. Một mình trên đường đi làm. Một mình phóng vụt qua những cơn gió lạnh. Không còn bàn tay nào che gió cho mình nữa. Yêu người và không yêu người. Cái vòng lẩn quẩn sao mà đau! Chẳng còn ai quanh mình. Một người đã có tình yêu mới. Một người không còn tin vào tình yêu của mình nữa. Một mình đi. Ngày mai nữa thôi, ta sang mùa mới. 24. Nhưng sao lòng trống trải. Một tình yêu không thể gọi thành tên. 2 người con trai trong cuộc đời, vội bước đi, để lại riêng mình...

Wednesday, November 21, 2007

Sang mùa.

Sớm nay, nằm yên trong mùng. Nghe bên ngoài, bầu trời đang chuyển sang đông. Những ngày xưa lại tìm về.
Cũng cơn lạnh này, sáng chớm đông, anh dưới nhà í ới gọi em. Anh mang cho em Bột Chiên và mang em đi cùng anh buổi sáng. Chúng mình đã lén nhà em để cùng bên nhau chỉ vài giây phút. Để tìm đến quán hủ tíu quen thuộc. Để em gọi 1 "Mì bò viên, nhiều bò viên và hẹ!". Anh ngồi kề bên (Mình không thích ngồi đối diện anh nhỉ), anh nhìn em ánh mắt tinh nghịch, đôi bàn tay anh cận kề bên em...Sao tự dưng khi viết đến đây, những hình ảnh về anh lại hiện rõ nét trong tim, nước mắt lại muốn rơi ... Em cứ ngỡ đã phôi pha ít nhiều, nhưng sao không như thế. Em nhớ anh và tình yêu chúng ta rất nhiều. Tình yêu riêng hai đứa mình. Những cái lạnh như thế này càng làm em nhớ anh. Nên em dần ghét Giáng Sinh, ghét mùa đông...Và ghét cả ngày sinh của mình...Có gì vui đâu anh? Dù em cũng được tặng hoa, bánh, và tạo bất ngờ. Nhưng sao cái bất ngờ đó không làm tim em rung động, không làm em rung động mảy may. Tàn nhẫn quá phải không anh? Cho cả anh, em và người đó. Em cũng không biết mình phải đi về đâu để gột rửa những tội lỗi, đắng cay em mang đến cho anh, cho người ta, và cho cả em. Em nhớ 1 ngày 23/11, trong bóng tối của quán càphê quen thuộc, "khu rừng của riêng hai chúng ta", anh mang đến bánh kem chocolate, bằng những ngượng ngùng, ngại ngần, anh thắp lên từng cây nến nhỏ xinh, hát mừng sinh nhật em trong bối rối, ngượng ngùng, sai nhịp...Rồi anh bảo em ước. Không biết mình đã ước gì, nhưng chắc không ước được bên anh mãi đâu, vì em luôn luôn nghĩ rằng, anh mãi mãi bên em mà, anh đâu bỏ em đi bao giờ, nên em không ước như thế, và cũng không còn nhớ mình đã ước gì. Chỉ biết rằng, nếu quay ngược thời gian, em nguyện cầu những ngốc nghếch, khờ dại đừng ghé qua đây, đừng để em đánh mất tình yêu của mình. Để mang những đắng cay trao cho anh. Mà sao lạ thế, em luôn cảm nhận được tất cả suy nghĩ của anh, và em tin chưa bao giờ anh thôi yêu em...EM không thể dứt bỏ suy nghĩ quái gở này khỏi đầu anh à. Em, em không thể yêu ai được nữa...
3 ngày nữa là SN em rồi. Ngày thân quen, ngày yên vui. Mà sao em khong mong ngóng nó nữa. Em ghét nó. Mong mau qua đi. Và đôi khi, em lãng quên nó nữa. Vì đâu còn gì vui hả anh? Anh bảo em đi về đâu để tìm hạnh phúc nếu bên em không còn anh?
Bên dưới lầu công ty, người yêu em lại đến đón. Em lại vui đùa, nói cười như người điên, để quên đi anh, quên đi những gì đã trải qua. Cơn ác mộng này sẽ không còn anh dắt em đi qua nữa...

Monday, November 19, 2007

Thức giấc.


Trưa nay. Lên Galaxy ăn trưa. Nói chuyện cùng anh trưởng phòng và chị Phước. Hai người trẻ và một người - không - trẻ - mấy cùng ngồi nói chuyện. Nói đủ thứ về cuộc đời. Nói về những được và mất. Nói về yêu thương và chấp nhận. Một thế giới của những "tương đối" mà mình chưa hiểu được như thế nào. Yêu theo kiểu "tương đối" là khi ta chấp nhận những sai lầm, những phản bội giữa người và người. Những đêm dài "không trách nhiệm"...Thấy thế giới thật rộng lớn mà vô chừng. Và phận người thì nhỏ bé. Muốn mình mãi là trẻ thơ, với nụ cười hồn hậu, không hay nghĩ vẩn vơ như bầy giờ.
Mình có người yêu, có gia đình, có công việc, có bạn bè, có sếp thương yêu, mà tất cả, như chỉ trong tích tắt, vụt đi thật nhanh. Ai cũng có thể phản bội, rời xa mình trong khỏanh khắc. Chưa bao giờ thấy bình an. Giờ thì mình nên nói rằng, mình sẽ chờ và sẽ chỉ yêu người nào làm cho mình không mộng mị, không mơ khi đêm về. Như cuộc sống chưa bao giờ tồn tại những cái gọi là "cơn mơ".

Thursday, November 15, 2007

Chưa đi hết quãng đường, đâu biết điều gì đang chờ mình?


Hôm nay, va hôm qua, và những hôm trước, tôi cô đơn, buồn chán và thiếu niềm tin. Tôi muốn viết thật nhiều những gì trong suy nghĩ, nhưng rồi vì Blog có vài trục trặc không thể vào được nên đã không thể viết. Thế mà hay, vì những phiền muộn đó đã trôi đi đâu rồi. Tôi đã không viết nên không có dịp đọc lại, và nhớ chúng.
Hôm qua, tôi ướm thử chân mình vào đôi giày của người khác. Thấy đau buốt nhưng tôi vẫn cố bước tiếp, vì đó là đôi giày lấp lánh ánh kim, xinh đẹp như trong cổ tích. Hôm nay, tôi chọn cho mình bước chân trên đôi giày vải. Êm dịu và nhẹ nhàng. Tôi biết, đây mới là nơi dành cho mình. Một tình yêu thương thật sự. Tôi tập làm quen với đôi giày.
Một hôm, hay những hôm, tình yêu cũ bỗng vụt qua thật nhanh, làm tôi quay quắt về một điều gì đó. Và khi cô đơn khôn cùng, tôi bốc máy, gọi về ngày xưa, như mong anh mau đến san sẻ, lo lắng cho tôi như xưa, vì tôi đang cần lắm một bàn tay. Tiếng máy bên kia là giọng của "Bác Trai". Sau khi hỏi thăm tên, Bác biết tôi là ai, và Bác nói "H đã đi ra ngoài". Tôi biết, H vẫn ở nhà, vẫn ở đâu đó. Nhưng tôi không cố gọi thêm. Tôi cũng không trách Bác, vì tôi biết, ai làm cha mẹ cũng đều muốn con mình yên bình, tránh khỏi giông bão. Hai năm về trước đây, gia đình Bác đã một lần gặp khó khăn vì tình yêu con trai Bác dành cho tôi. Và, tôi, thầm cảm ơn Bác, vì Bác đã giúp tôi không phạm thêm những lỗi lầm mới. Vì, dẫu rằng, chỉ xuất hiện, và an ủi tôi, cũng là những chuỗi ngày mới, con trai Bác lại phải cố gắng lại. Tôi ích kỷ quá, vì chỉ nghĩ đến nỗi cô đơn của mình. Và tôi biết, Bác cũng không còn dành thiện cảm cho tôi như xưa. Điều đó như một cánh cửa, khép lại sau cùng những gì đã qua. Tự hứa với lòng, không bao giờ làm phiền gia đình Bác nữa.
Đêm. Lại mong một sự bình yên về trong tâm hồn. Để những yêu thương xưa không còn réo gọi. để quên đi những chuỗi ngày đã qua. Chỉ còn một tôi, yêu như yêu lần đầu. Lầm lỗi như lầm lỗi lần đầu. Khi yêu thương cho đi, là yêu thương giữ lại bên mình...

Monday, November 5, 2007

Gửi mẹ thương yêu.


Mẹ thương,
Con đã viết nhiều bức thư dành cho những người bạn, người yêu của con. Con động viên bạn vượt qua những nỗi buồn, hay con viết cho bạn những điều khó nói. Con cũng viết cho người yêu và cám ơn vì sự quan tâm, hạnh phúc mà họ mang lại cho con. Con đã viết rất nhiều, thư hay email cá nhân, nhưng, chưa bao giờ con viết cho mẹ. Những gì mỗi ngày đều diễn ra, gần gũi, thân thiết quá, yêu thương vô điều kiện quá nên con chưa bao giờ nhìn lại mình, con chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày mẹ không bên con. Tình yêu và sự quan tâm của con, con dành hết cho trường lớp, bạn bè, những mối quan hệ bên ngoài.
Mẹ bệnh rồi!
Mẹ về chiều nay. Người gầy và xanh. Dính chặt trong chiếc áo bà ba và quần lãnh đen. Tóc bới cao. Mẹ ngồi bên cạnh con gái. Hỏi con đủ điều. Nhưng con có biết nói gì đâu vì con dự định hỏi thăm mẹ kia mà. Vì mẹ bệnh nên thế. Bao nhiêu câu hỏi chạy trốn đi mất. Con chỉ mua cho mẹ được 1 tô nui. Mẹ ăn. Mẹ uống thuốc. Mẹ bảo con chở mẹ ra bến xe, đi Vĩnh Long. Con ngồi trước. Quần Jean, áo Pull đỏ. Mẹ ngồi sau. Quần lãnh, áo bà ba. Tay dịnh chặt yên xe Attila Elizabeth xanh. Con chở mẹ trên đường. Chở những nỗi lo của mẹ. Bay trong gió. Con gái có nói được lời nào.
Mẹ lo sợ. Mẹ không muốn con biết tất cả những bí mật của mẹ. Một mình, mẹ giữ nó, với sông nước Vĩnh Long. Con - Sài Gòn - tung tăng cùng bạn bè đến những nhà hàng sang trọng. Con tập bước chân vào những chỗ - không - dành - cho - mình!
Mẹ không hiểu con gái. Mẹ sợ con khinh các anh chị. Mẹ sợ phải phân định thắng thua cho con. Mẹ sợ tất cả tan đi, khi con lao vào cuộc đời bỏ quên gia đình mình. Mẹ sợ con không chấp nhận. Và mẹ cứ giữ một mình.
Mẹ...
Rất nhiều những huyền thoại, những câu chuyện về các bà mẹ trên thế gian. Nhưng có bà mẹ nào như bà mẹ của con. Gánh cuộc đời trên cả 2 vai. Một mình. Giữa hai dòng nước. Giữa hai đàn con. Giữa hai tình yêu. Giữa hai nỗi nhớ...
Ôi,
Con ước gì mình san sẻ cho mẹ đôi quang gánh đó. Con ước gì, một cách thật nhẹ nhàng, con nói cho mẹ biết, về bí mật của mẹ...
Mẹ
Mẹ ơi,
Đừng
Rời xa
Con.
Chờ
Con
Rồi con sẽ đón mẹ về! Mẹ nhé.