Saturday, November 22, 2008

Đối diện chính mình.

Đã bao lâu rồi em chẳng thể hiện rõ con người em nữa. Vui em khóc, buồn em cười. Cảm xúc hoàn toàn rối loạn. Nói làm sao đây cho anh hiểu trái tim em đang nghĩ gì. Chỉ có anh có thể hiểu được những điều gì đang diễn ra nơi này.
Với tình yêu mới, em đã không hết lòng. Thế thì chỉ có một ngày, nó cũng sẽ rời bỏ em đi. Điều dễ dàng nhất là tin một tình yêu chân thành sẽ diễn ra như thế nào.
Với tình yêu cũ, em đã chẳng thể quên. Em cứ mãi nhớ những kỉ niệm, những hạnh phúc ngày xưa. Em hoàn toàn sống bằng ngày xưa. Trong lòng em, anh vẫn còn ở vị trí đó, vị trí mà em đang cố quên, nhưng lại không làm gì được. Người ta nói "Thà cố nhớ để quên, đừng cố quên để nhớ thêm nhiều..." Em biết phải làm sao đây anh? Em đã mệt mỏi lắm khi trái tim cứ phải phân hai thế này.
Phải, nếu em có thể làm gì đó, em đã làm khác đi.
Vì em còn trách nhiệm với tình yêu hiện tại.
Và, em cũng không thể bước qua những ràng buộc của hịên tại để chúng mình bên nhau.
Chắc chỉ là huyền thọai của tình yêu
Nơi đó mình mới còn thấy nhau.
Không hiểu vì sao chúng ta phải ra thế này.
Lòng em đau lắm.
Giá mà có phép lạ, để chúng mình gặp lại nhau, em sẽ trân trọng từng phút giây biết mấy.
Ừ, giá mà, anh còn yêu...

Mai là sinh nhật.

Mai nữa là sinh nhật rồi. Vậy mà sao trong lòng lại thấy buồn hiu. Bây giờ, sinh nhật hình như không còn ý nghĩa, không còn lăng xăng nghĩ xem mai được tặng quà gì, được tổ chức như thế nào. Sinh nhật bây giờ giản đơn và tiết chế. Đôi khi chẳng có hoa & quà mà chỉ có nỗi buồn. Nỗi buồn dai dẳng luôn theo phía sau.
Ta đã lớn, đã già hay đã qua những thời bồng bột? Để thấy biết sợ rồi những vấp ngã của cuộc sống. Để biết không phải việc lỗi lầm nào làm, mình cũng có thể sữa sai.
Ta đang cần lắm một tin nhắn từ một người. Hẹn gặp. Cafe. Nói chuyện. Trút lòng mình. Nhưng ta biết ta không thể làm như thế. Như thế là ích kỷ, là giả tạo. Chỉ biết hạnh phúc cho mình mà trút nỗi đau cho người khác, cả 2 người, nhưng ta cũng đang đau lòng...
Có phải ta ích kỷ lắm không khi không nhắn tin, không hỏi han, không gì cả, chỉ đơn giản là lặng im. Nhưng, có biết đâu đã bao nhiêu lần ta nhắn tin rồi lại xóa, vì biết làm thế chẳng mang đến hạnh phúc cho ai.
Sinh nhật vốn dĩ cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác, có chăng mình được sinh ra trên đời vào ngày ấy. Vậy thôi...

Thursday, November 13, 2008

Bỗng dưng muốn khóc.

Em - một mình - văn phòng trống. Chẳng còn ai để làm cho em bớt sợ. Em sợ sự trống rỗng.
Những ngày này, em không có khách hàng, em không có ai để nói chuyện, để thời gian trôi nhanh hơn. Nhưng em không làm được gì cả. Chỉ là ngồi không. Thấy đầu óc mụ mị.
Nghĩa là gì anh nhỉ? Mụ mị ấy? Cảm giác mình đang dở đi rất nhiều. Nhưng em vẫn chẳng làm gì.
Anh biết không. Tình yêu chán em rồi. Tình yêu không còn muốn gặp em hàng ngày, nghe em nói mọi chuyện nữa. Tình yêu bảo, "tình yêu mấy ngày nay thấy mệt".
Em hiểu rồi, có nghĩa là tình yêu đang nói chán em. Mà em cũng không biết làm thế nào để thay đổi. Thế rồi em chẳng làm gì cả. Chỉ ngồi nghĩ. Và uống. À, không thể được.
Và em nói em hiểu người yêu nhiều, mà thật ra em chẳng hiểu bao nhiêu. Và có lẽ người yêu cũng vậy.
Sao thế nhỉ? Em nhớ anh, nhưng tự dưng lại viết linh tinh thế đấy ! Em chẳng biết mình viết gì nữa. Một chuyện gì đó sáo rỗng, cho nên không có ý tứ nào để viết. Em chẳng biết. Ngắn gọn.
Này anh, em nhớ anh, muốn hát một bài hát, nho nhỏ, rồi to lên dân.
Này anh, em muốn thời gian quay trở lại, để em mãi bên anh và không phải khổ sở thế này, bởi vì trái tim không hoàn toàn nghe lời em điều khiển.
Này anh, người ở bên anh, cô ấy có hạnh phúc không? Anh có hạnh phúc không? Liệu không chia tay, anh có biết quý tình yêu với em? (Và em cũng thế?)
Này anh, chỉ đôi khi em của anh yếu đuối thế thôi, chứ em sẽ không thường xuyên như thế. Chỉ là mè nheo với anh thôi, nhé.
Này anh, em nhớ anh và ước mong một lần nào đó...được anh ôm vào lòng, để cảm thấy hơi thở ấm áp và bàn tay anh. Em nhớ chúng chai sần đến thế nào.
Nhưng này anh ơi, những nguyên tắc của cuộc đời đã giữ em lại rồi. Em chẳng thể nghĩ xa hơn....

Friday, November 7, 2008

Điều ước cho một ngày sinh.

Nếu có điều gì đó em muốn gửi đến anh, không bằng tin nhắn, không bằng điện thoại, chỉ là anh cảm nhận để biết. Trái tim em giờ đây ngầy ngật, trống trải và chẳng nghĩ gì được. Nhớ anh ư? Ừ thì có. Nhưng nỗi nhớ đi kèm với lo sợ. Chẳng biết và chẳng muốn. Nhưng em không thể kéo mình ra khỏi những nỗi nhớ đó.

Anh & em xa nhau cũng đã gần 4 năm. Mới đây hay đã lâu vậy anh? Mà sao thấy trong lòng vẫn còn nhiều đau đớn, mỗi khi nhìn ánh mắt anh,em không dám, sợ mình hiểu anh nhiều hơn những lời anh nói.

Anh nói yêu em, mãi mãi, đến tận kiếp sau. Chi vậy anh, điều đó có ý nghĩa, có làm cho anh hạnh phúc không? Hay chỉ làm cho anh thêm khổ sở, và cả em nữa.

Em chẳng nhớ anh đâu, chẳng giận anh đâu. Nếu giận anh được thì em đã quá tốt rồi. Anh hiểu cảm giác mình ngồi gần bên nhau, nhìn nhau và nói chuyện với nhau, thế nhưng, chẳng thể nào xa hơn khoản cách ấy được. Em chẳng dám nghĩ đến đâu. Em chẳng dám mơ nữa đâu, vì mãi, chúng chẳng thể thành hiện thực. Chỉ là em và anh sẽ gặp nhau trong một cõi vô thức nào đó, nơi mà mình đã dặn lòng quên, nhưng sao vẫn nhớ. Đó là khi chúng mình tự dưng nhớ đến nhau mà không ai ràng buộc, không ai cấm đoán, vì có cấm cũng chẳnd được gì.

Người ở bên anh là người sẽ cùng anh đi tiếp, thay em, trong những tháng ngày về sau. Hãy yêu thương người như anh yêu em, như anh đã như thế. Đừng để lỡ làng duyên phận người ta, mà em cũng nào đâu có yên lòng.

Tự dưng nói chuyện với anh, thấy mọi việc đã quá khác. Chị Ngân đi lấy chồng tận Vĩnh Long. Bà Nội bị ngã té. Cửa hàng giờ anh trông nôm. Và, có lẽ, năm sau, anh cưới. Anh à, đừng bắt em nghĩ về anh nữa nghe anh, để em nhẹ nhõm mà sống tiếp.

Chẳng lẽ nói với anh rằng, em chưa bao giờ ngừng nhớ anh và tiếc cho kỷ niệm của mình?

Chẳng lẽ như thế hả anh ?


.....

Bao giờ dấu chấm lửng mới ngưng ngang cuộc đời mình...

Anh sẽ đợi em ở cuối con đường


Đừng trách em nghe anh yêu thương
Lối chúng mình định qua phố phường tấp nập quá.
Dòng người cuốn em đi - đời bao sự lạ.
Khống nắm tay anh, vụn quá sợ anh cười

Em sẽ đi cùng anh khi phố đã thưa người
Khi đã vắng những lời mời đon đả.
Khi em cần tình yêu mà không cần phép lạ.
Khi sánh vai cùng anh, em kiêu hãnh mỉm cười...

Đêm qua là sinh nhật anh. Gặp chỉ vài phút, mà có biết bao điều mình muốn nói. Nhưng nói ra cũng chẳng để làm gì, anh nhỉ? Giá mà bánh xe thời gian quay ngược lại ngày xưa, để hai chúng ta biết yêu quý thêm những gì mình đang có. Vậy thì giờ đây, mình cần trân trọng hiện tại, để không bao giờ lại phải nói giá như...

Chúc cho anh thêm một tuổi mới, nhiều sức khỏe, hạnh phúc, và niềm vui. Em biết giờ đây, chúng là điều xa xỉ đối với em và anh. Nhưng hãy cố khi cuộc đời muốn thế. Chẳng biết bao giờ mình gặp lại nhau....