Thursday, April 17, 2008

Thêm một ngày mưa.

Trong văn phòng tối, từng giọt ánh sáng yếu ớt khẽ xuyên qua khe cửa. Bên ngoài, sấm chớp đì đùng, báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn. Chỉ còn vài ba màn hình vi tính phát ra ánh sáng xanh. Trên bàn, xấp thư chào chương trình gửi cho khách mới vừa xếp xong, nằm ngay ngắn trên bàn. Vài cây viết vươn vãi khắp nơi - Thế mới là mình...
Lại sắp qua thêm một ngày, thấy mình già cỗi thêm một ngày. Nghịch nghịch máy tính, cuối cùng cũng lại bấm lại "Bài Thánh Ca Buồn" của Elvis Phương. Một giọng nam trầm ấm, đưa linh hồn mình về lại những con đường xưa, những ngày yêu dấu. Dù biết như thế là cái tội, nhưng mãi vẫn không thể dứt ra được. Những con đường, những kỉ niệm, những giai điệu đưa mình về nơi đó, nào phải con người, có đúng không? "Em qua cầu xác pháo bay sau...". Em không đi đâu khỏi thành phố này, không đi đâu xa, chúng ta loanh quanh trong thành phố, vậy mà như đang trốn chạy nhau. Nhìn những thiệp hồng mới được trao đi, em thấy ghen tị với hạnh phúc của họ. Em cũng từng có những giấc mơ, mà đôi mình sánh bước bên nhau, anh đến nhà em đón dâu. Và rồi, em chẳng bao giờ mơ như vậy một lần nào nữa. Cô dâu của anh không còn là em. Và chú rể của em cũng không phải anh. Đêm, ngày vẫn qua đi. Chúng mình vẫn ở cùng một nơi, nhưng chúng mình cũng xa nhau cả một trời. Em xin lỗi. Em đã vò xé trái tim anh nhiều lần, những lần đó, tim em cũng tơi tả. Nhưng, nước mắt sao không bao giờ cạn. Như tiếc cho một cuộc tình ngày xưa.

Monday, April 14, 2008

Ước muốn..

Muốn quên những gì đã qua, muốn nhớ hạnh phúc hiện tại. Mà..

Mong hạnh phúc lại quay về như ngày xưa, để mỗi khi cô bạn thân nhắc đến những câu chuyện nhỏ, những buổi chiều đưa đón, lòng lại thấy nao nao khi kỷ niệm xưa quay về.
Những buổi chiều trời âm u, mưa đang kéo dần. Cô bé mặc áo dài xanh, ngồi trong Giảng đường tám chuyện với bạn, đợi chiếc áo mưa đen và chiếc xe trắng anh đến đón về. Em chạy nhanh nhanh qua làn mưa để đến với anh. Bao giờ cũng là nụ cười âu yếm anh dành cho em. Mưa nặng hạt qua làn áo. Mà em, không bao giờ bị ướt chân. Như con thuyền lội giữa dòng sông.
Ngày đi học vi tính, mưa ngập đường làm xe em tắt máy. Anh xót xa, bảo, để anh dậy sớm chở đi học. Mua thêm cho em đôi ba trái xoài để em vào chia cho bạn bè em. Cô gái nào cũng bảo em có phước, và em cũng chẳng bao giờ phải thử những trò bói toán trên báo, vì bao giờ cũng là tình yêu anh dành cho em 100%. Tình yêu đó hiển nhiên như mùa mưa tháng 6. Vậy mà, chúng cũng nhanh tạnh thật.
Bây giờ, trong lòng em cứ tự hỏi. Quá khứ xưa sẽ không bao giờ còn có thể trở về, nhưng liệu việc tìm một người đàn ông như anh có khó lắm không? Em phải cãi nhau với bạn trai không biết bao lần, vì những gì vu vơ chưa từng có. Em tìm mãi mà chẳng nhìn thấy anh. Anh đi xa anh nhé.

Một mình giữa trưa.

Trưa đầy nắng, ngoài cửa văn phòng, ánh nắng hắt vào bên trong qua các rèm cửa. Những nỗi cô đơn đang nhè nhẹ len vào. Đã bao lần dặn lòng, sẽ không bao giờ vào xem blog của Hằng nữa. Cô gái đã làm mình đau khổ quá đủ. Những ngày tháng ấy sao không bao giờ trôi xa. Tự dưng, lại lục lọi khắp nơi blog của người ta, để tìm lấy những ưu tư cho chính mình. Phí hoài những niềm vui của mình để dành niềm vui cho người khác. Niềm hạnh phúc đã trôi xa. Những người viết về niềm hạnh phúc khi còn học cấp 3. Những ngày tháng đó mình không được như thế. Mình là một con vịt xấu xí giữa muôn vàn cô gái xinh đẹp. Cũng chẳng có chỗ nào hay hay để trốn mỗi khi buồn.
Đi làm, mình vẫn không bằng cô ấy. Sao mình để cho mụ phù thủy ghen tị cứ lên ngôi trong lòng mình. Cô chuẩn bị đám hỏi, còn mình, hạnh phúc vẫn lang thang nơi xa xăm.

Không muốn viết về những ý nghĩ tiêu cực nữa. Bầu trời ngoài kia rất lớn, và có đủ chỗ cho hạnh phúc của mình. Một nơi nào đó, có người chấp nhận bước chung đường với cô gái ngớ ngẩn như mình. Hạnh phúc không ở đâu xa.

Nhân viên chính thức của một công ty. Được gặp gỡ đối tác, được làm những điều mà rất nhiều người hằng mơ ước. Nhưng ước mơ riêng của mình, có thể sẽ mãi chẳng bao giờ thành hiện thực. Mong những ngày đèo nhau đi khắp nơi, quên hết âu lo. Những sớm mai, hay những tối muộn đều có nhau. Những hạnh phúc hay khổ đau vẫn kề bên.

Có hạnh phúc nào mà không phải trả giá, không phải đánh đổi bằng nước mắt.

Một người đàn ông của riêng em. Dịu dàng mà bao dung. Vững vàng mà chung thủy. Và, trong lòng, chỉ có duy nhất tình yêu dành cho Em. Những ngày đêm, đều có anh bên cạnh. Anh - ở đâu trên thế giới này? Để em một mình với biết bao nghĩ suy, biết bao lỗi lầm. Em là cô gái không ngoan. Chỉ muốn nổi loạn...