Wednesday, November 21, 2007

Sang mùa.

Sớm nay, nằm yên trong mùng. Nghe bên ngoài, bầu trời đang chuyển sang đông. Những ngày xưa lại tìm về.
Cũng cơn lạnh này, sáng chớm đông, anh dưới nhà í ới gọi em. Anh mang cho em Bột Chiên và mang em đi cùng anh buổi sáng. Chúng mình đã lén nhà em để cùng bên nhau chỉ vài giây phút. Để tìm đến quán hủ tíu quen thuộc. Để em gọi 1 "Mì bò viên, nhiều bò viên và hẹ!". Anh ngồi kề bên (Mình không thích ngồi đối diện anh nhỉ), anh nhìn em ánh mắt tinh nghịch, đôi bàn tay anh cận kề bên em...Sao tự dưng khi viết đến đây, những hình ảnh về anh lại hiện rõ nét trong tim, nước mắt lại muốn rơi ... Em cứ ngỡ đã phôi pha ít nhiều, nhưng sao không như thế. Em nhớ anh và tình yêu chúng ta rất nhiều. Tình yêu riêng hai đứa mình. Những cái lạnh như thế này càng làm em nhớ anh. Nên em dần ghét Giáng Sinh, ghét mùa đông...Và ghét cả ngày sinh của mình...Có gì vui đâu anh? Dù em cũng được tặng hoa, bánh, và tạo bất ngờ. Nhưng sao cái bất ngờ đó không làm tim em rung động, không làm em rung động mảy may. Tàn nhẫn quá phải không anh? Cho cả anh, em và người đó. Em cũng không biết mình phải đi về đâu để gột rửa những tội lỗi, đắng cay em mang đến cho anh, cho người ta, và cho cả em. Em nhớ 1 ngày 23/11, trong bóng tối của quán càphê quen thuộc, "khu rừng của riêng hai chúng ta", anh mang đến bánh kem chocolate, bằng những ngượng ngùng, ngại ngần, anh thắp lên từng cây nến nhỏ xinh, hát mừng sinh nhật em trong bối rối, ngượng ngùng, sai nhịp...Rồi anh bảo em ước. Không biết mình đã ước gì, nhưng chắc không ước được bên anh mãi đâu, vì em luôn luôn nghĩ rằng, anh mãi mãi bên em mà, anh đâu bỏ em đi bao giờ, nên em không ước như thế, và cũng không còn nhớ mình đã ước gì. Chỉ biết rằng, nếu quay ngược thời gian, em nguyện cầu những ngốc nghếch, khờ dại đừng ghé qua đây, đừng để em đánh mất tình yêu của mình. Để mang những đắng cay trao cho anh. Mà sao lạ thế, em luôn cảm nhận được tất cả suy nghĩ của anh, và em tin chưa bao giờ anh thôi yêu em...EM không thể dứt bỏ suy nghĩ quái gở này khỏi đầu anh à. Em, em không thể yêu ai được nữa...
3 ngày nữa là SN em rồi. Ngày thân quen, ngày yên vui. Mà sao em khong mong ngóng nó nữa. Em ghét nó. Mong mau qua đi. Và đôi khi, em lãng quên nó nữa. Vì đâu còn gì vui hả anh? Anh bảo em đi về đâu để tìm hạnh phúc nếu bên em không còn anh?
Bên dưới lầu công ty, người yêu em lại đến đón. Em lại vui đùa, nói cười như người điên, để quên đi anh, quên đi những gì đã trải qua. Cơn ác mộng này sẽ không còn anh dắt em đi qua nữa...

No comments: