Sunday, May 1, 2011

Tuyết rơi mùa hè...

"Mùa hè ấy, thì làm gì có tuyết. Trong đời mình, Anh sao thể có em..."
Em đã từng ước mơ, có thể gặp được anh sớm hơn...
Cảm ơn anh, vì cuối cùng, vẫn giúp cho giấc mơ yêu thương của em thành hiện thực, dù em biết điều đó chỉ diễn ra trong một quãng ngắn ngủi của cuộc đời. Vẫn cho em những rung động đầu đời, khi trong tay anh, khi chạm vào anh, ấm áp và hạnh phúc. Em đã hạnh phúc, cái giây phút được ôm anh thật chặt mà không hết một vòng tay, được tựa vào vai anh, được rụt rè né chiếc hôn nồng ấm, khi nghe anh chia sẻ về thời gian và những nỗi đau đã qua...Đã xa rồi, mà nghe như mới đây, khi em thấy mình đã kìm tiếng thở nặng nề trong những phút anh kể câu chuyện đã diễn ra với anh. Và may mắn làm sao, anh vẫn còn ở đây, trong vòng tay em hôm nay. Sóng gió, hay hạnh phúc, đã đến bên, và ở lại bên anh. Em không xen vào và không giành lấy. Em chỉ muốn, những phút giây này, em có anh và bên anh, ít ra, em đã vẽ nên những câu chuyện tiếp tục trong đời anh, có tên một người con gái...Em biết mình ngốc nghếch, vì muốn dành cho anh những thứ quý giá của em mà không cần lời hứa hẹn nào của anh. Có phải vì em đã không thể điều khiển được nhịp tim, được hơi thở của mình, mỗi khi bên anh...

No comments: