Monday, May 14, 2007

Mẹ!

Mẹ về rồi mẹ đi. Đôi khi hay tự hỏi sao mẹ lại có thể bỏ con của mình trong một thời gian dài đến như thế? - 23 năm! Chỉ đổi lấy cho con khoản 300 ngày có mẹ trong cuộc đời - tức là khoảng 1 tuần/ lần rồi 1 tháng/lần và dần 2 tháng/lần. Con đã trách mẹ và khóc thầm bao nhiêu lần mẹ đếm được không? Con ghét mẹ đã bỏ con. Con ghét mẹ đã để con một mình mỗi khi con đau bệnh, trán con nóng, bụng đau quằn quại, trái tim tan vỡ vì tình yêu, tinh thần xấu đi vì sự thay đổi của thế giới bên ngoài mà con chưa kịp nhận ra...Những lúc ấy, mẹ của con đã ở đâu? Mẹ đang ở bên "các chị", "các anh"? Nhưng con là út cơ mà, con nhỏ nhất thì mẹ phải thương con nhất chứ? Người ta hay nói như thế cơ mà? Mẹ đã ở đâu? và mẹ không thương con gái của mẹ sao? Con đã nghĩ như thế đó.
Và bây giờ, con cũng không thể gặp mẹ nhiều hơn 300 ngày, 1 tuần/ lần, 1 tháng/lần, 2 tháng/lần. Mẹ vẫn ở bên các anh chị. Vẫn yêu thương họ bằng tình yêu của mộột người mẹ, và vẫn để con ở 1 mình với cô...Nhưng, con đã không còn trách mẹ nữa. Con cũng "không-thể-ghét-mẹ" nữa. Vì con biết, nơi nào mẹ đi qua, con vẫn là niềm tin, niềm tự hào của mẹ, cũng như con chim non tự tập bay cho chính mình. Khi con nhận ra, cuộc đời mẹ còn đẹp hơn bất kỳ người mẹ nào trên thế giới này! Mẹ đã không dành cho con tình thương yêu hoàn hảo. Mẹ đã san sẻ nó cho những người khác. Nhưng mẹ là người duy nhất trong cuộc đời cho con thấy rằng, sẽ chẳng bao giờ rời xa con, dù mẹ có còn bên con hay không?
Con cũng sẽ dũng cảm, ngoan cường như mẹ. Không thể để cuộc sống của mình trôi qua vô vị. Con cũng muốn rằng, con của con sau này, tức là cháu-ngoại-của-mẹ, cũng nghĩ về con như ngày hôm nay con nghĩ về mẹ...

No comments: