Monday, September 17, 2007

Câu chuyện tình tôi.



Anh đi rồi. Không ở bên em nữa. Thế mới bắt đầu biết lẻ loi. Em xứng đáng được như thế. Xứng đáng một mình hay xứng đáng cô độc suốt đời. Em chưa hề yêu ai. Em yêu bản thân em nhiều hơn hết thảy. Em sợ tổn thương nên em thà làm người khác tổn thương. Anh đi rồi, em mới biết những kỉ niệm giữa chúng ta không phải là ít. Những buối tối giữa biển, những ngày cùng rong rủi khắp nơi. Anh đi rồi, nghĩa là im lặng vô cùng. Không còn tin nhắn. Không còn chuông điện thoại đổ. Không còn hình anh nhấp nháy trong điện thọai. Vì em biết anh đã đi. Có mấy ai chấp nhận được tính khí bất thường của em? Sao anh không mua kem cho em? Không dỗ dành em? Không nói rằng anh yêu em nhất? Em đang nhớ nhiều thứ về anh, rất nhiều đấy. Và em muốn anh quay lại bên em. Nhưng như thế sẽ làm cho anh thêm mệt mỏi với những đòi hỏi vô lý của em. Anh buồn nhưng rồi anh sẽ tìm thấy một người con gái tốt hơn em nhiều. Anh hãy đi. Và em chúc anh, được hạnh phúc, tròn đầy, hơn, những ngày bên em..

No comments: