Monday, December 22, 2008

Cố quên.

Đã cố gắng quên, mà sao thấy bầu trời sáng nay xám ngoét. Từng con phố lạnh lùng lướt qua. Em đang đi trên con đường cũ, dù hình bóng anh đang nhạt nhòa dần. Làm sao để quên một người hả anh? Cảm giác này chắc Anh đã từng trải qua. Giờ em mới biết nó là đau khổ như thế nào. Anh có thể chỉ cho em cách để quên, có được không anh?
Bạn anh nói rằng, tất cả đã Game Over. Có nghĩa là em đừng níu kéo làm gì. Cũng chẳng bao giờ anh có thể quay lại bên em. Bạn anh nói rằng, "tại sao chúng ta lại bắt đầu một cuộc chơi"? Là khi cả 2 người đều có tình cảm. Và tại sao chúng ta lại "Game Over"? "Vì một trong 2 người (hay cả 2 người không còn tình cảm)". Một phía thì không thể xây dựng thành "cuộc chơi" anh ạh.
Anh àh, Em đang làm gì đây hả anh? Còn yêu anh và đứng cách xa anh, để cho anh chán chường mà đám cưới với người khác. Có điều gì khờ ngốc hơn thế nữa mà em có thể làm không hả anh?
Em biết anh sắp đám cưới. Em biết anh cần quá khứ yên nghỉ mãi mãi. Em cũng sợ khi biết rằng, chẳng điều gì có thể đánh đổi để anh bỏ vợ, đến với em. Ôi,em còn đợi chờ điều gì nữa đây hả anh. Dù còn 6 tháng nữa mới đến ngày cưới của anh. Nhưng sao với em, lúc này, mỗi ngày gần đến như là ngày cưới của anh vào ngày mai. Em nhìn cổng hoa nào cũng thấy tuyệt vọng và chán chường.
Nếu có một điều ước đêm giáng sinh, em sẽ ước sao cho mọi vật quay về vị trí cũ của nó. Dù cũ kỹ, nhưng em biết rằng đó là toàn bộ hạnh phúc, niềm tin trong cuộc đời em.
4 năm đã trôi qua. Em vẫn nhớ rõ từng con đường chúng mình đi. Nhưng em không thể làm gì khác. Có lẽ, em sẽ tập quên anh. Em biết mình không còn đủ sức mạnh để hẹn anh gặp, để nói với anh những điều này nữa. Em sợ anh nhìn em hoang hoải, không hiểu em đang nói gì, khi tất cả những chuyện này đang đi đúng theo ý muốn của em ngày xưa mà. Em sẽ không bao giờ gặp lại anh. Không để ánh mắt nhìn em một cách lạ lùng giết chết em. Em sống bằng ảo mộng, vậy thì em sẽ không cho phép anh giết em bằng ánh mắt thực tại của anh. Rồi đến một ngày em sẽ quên được anh, dù lâu hơn, dù nhạt hơn, nhưng có lẽ cũng sẽ đến ngày đó.
Đang có một người con gái khác bước vào khu vườn mộng của hai ta. Anh sẽ trở thành người có trách nhiệm và ràng buộc với gia đình. Chỉ còn lại mình em. Cô gái già cỗi một mình nhìn theo anh. Chẳng để làm gì, anh nhỉ. Vì khi em bỏ anh, vườn mộng đã tan vỡ rồi từ ngày ấy. Anh đã cố vượt qua. Và bây giờ anh đã vượt qua được. Chỉ có em cần phải cố thêm nữa thôi. Đã hết thực rồi. Sao nghe lòng đau nhói quá.

Anh yêu. Anh đã xa em, xa em thực rồi đúng không anh?

Thực lòng chúc anh hạnh phúc.

Em biết Anh là người đàn ông có trách nhiệm. Hãy yêu như thế nhé anh.

For the last - ever endless.

No comments: