Sunday, January 16, 2011

Mãi giấu giấc mơ...

Có một giấc mơ như thế, và tôi đã giấu kín. Tình yêu dành cho một người của gia đình. Một người chưa từng ru tôi bằng những lời diệu nhẹ. Một người không hẹn hò ngày tình yêu đơm hoa. Một người nói với tôi, chúng tôi nên chia sẻ nhau niềm vui. Người mà đã không biết rằng, tôi cũng có giấc mơ, giấc mơ một gia đình hạnh phúc...
Vì tôi tham lam, khi tôi đã có bên cạnh một tình yêu mà tôi vội vàng chối bỏ. Tôi thấy khía cạnh khác trong suy nghĩ của mình, nơi sức chịu đựng của tôi là "có giới hạn". Tôi thèm cảm giác nắm tay người đàn ông của mình đến dự tiệc cưới, để thấy rằng, tôi cũng có hạnh phúc, như cô dâu - chú rể hôm nay....
Tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời, với một mối tình 6 năm bên cạnh và sắp phải nói tạm biệt, với những thói quen hằng ngày, những chờ đợi lặp đi lặp lại, những nổi cô đơn thầm kín ngày qua ngày. Tôi lại thấy cảm giác ội lỗi xen lẫn hồ hởi, hoài nghi xen lẫn hạnh phúc khi tôi tìm thấy người đàn ông của cuộc đời, nhưng tiếc rằng anh ấy không thể - và không hứa đi cùng tôi suốt cuộc đời. Tôi ước giá mà mình đơn giản thôi, không mộng mị và biết hài lòng với những gì mình có. Thế mới là hạnh phúc...Tôi như ngây dại, đọc đi đọc lại tin nhắn giản đơn hàng trăm lần và cười, ấm áp, một đôi phút cho mình đi hoang...Tôi không muốn nghĩ tiếp, khi xung quanh lại trở về...người phụ nữ ấy, những đứa trẻ ấy, hoang hoải...
Tôi tin, rằng quyết định hôm nay có thể sẽ làm tôi đau đớn, nhưng phải trưởng thành, để biết điều gì đang chờ mình, còn hơn cứ nhìn tình yêu trôi đi và tháng ngày lê the kéo nhau đến. Nếu phải hối tiếc, tôi cũng sẽ làm. Bởi tôi muốn biết, tình yêu dành cho tôi đang ở nơi nào...Rồi ngày nắng sẽ đến...

No comments: