Monday, March 3, 2008

Cơn mơ tan.

Đêm.
8h, Anh đợi Em ở cổng trường ĐHSP, cùng đến quán cà phê mang tên "Ký Ức". Quán nhỏ xinh nằm trên đường NCT, thắp sáng bằng những ngọn đèn dầu leo lét, cạnh bàn có cây đàn cũ kĩ và chậu cúc nhỏ. Không gian nhè nhẹ trôi theo dòng những bài hát của Trịnh Công Sơn. Mà, sao quán lại lấy tên là "Ký Ức". Em ngồi hai tay chống cằm, chưa hình dung được mình sẽ nói gì. Chỉ biết trong lòng rung động thật nhiều. Mùi hương cacao hòa lẫn cà phê quyện trong không gian. Anh ngồi đó, Em ngồi đây,chỉ cách một chiếc ghế mà sao xa quá. Em có với mãi cũng không bao giờ tới. Em cũng không nhớ nổi mình đã nói gì với anh. Chỉ thấy sự thay đổi từ anh, trầm tĩnh hơn mà nụ cười cũng buồn hơn. Trong những câu nói, dù vô tình, nhưng không hiểu sao em cứ hay nhắc về "ngày xưa". Cái ngày xưa đó bây giờ cũng xa lắm rồi. Thỉnh thỏang, anh đưa tay chỉnh lại chiếc điện thọai trong túi quần. Em biết, có một ai đó đang gọi anh về. Một ai đó có quyền hỏi anh đi đâu, với ai vào ngày chủ nhật, người đó chẳng còn là em.
Anh rủ em đi uống một chút gì cay cay. Ừ, thì men cay tốt cho em lúc này. Em có thể khóc mà không cần lý do, hay có muôn vàn lý do...Em muốn uống. Cùng đến quán, ngồi uống. Chỉ mới một chai thôi, mà sao em thấy mắt mình bắt đầu cay. Em thấy anh đó. Nhưng mờ ảo lắm. Nhiều lúc em muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, nhưng em không dám. Sợ hình ảnh anh vỡ tan đi mất. Anh à, anh đừng quên em nhé. Vì, trong trái tim em, chỉ còn anh để em về trú ngụ, mất anh rồi, em biết lang thang đi nơi đâu. Anh vẫn dịu dàng, vẫn hiền lành với em như ngày xưa. Nhưng có lẽ, anh đã không còn yêu em như ngày xưa nữa rồi. Có một người sau đã thay thế em. Và, tình yêu của anh đã không còn là duy nhất cho em.
Em say rồi, cơn say làm mặt đất dưới chân em thay đổi. Chập chùng. Ngả nghiên. Anh dìu tay em, em bấu chặt vào cánh tay anh, như sợ anh đi mất. Mà chắc anh không biết rằng, cái níu tay đó quan trọng với em biết dường nào.
Bây giờ, con đường em đi không còn êm ái như ngày nào có tình yêu của anh che chở nữa, em sẽ phải trưởng thành, mạnh mẽ hơn như lời anh nói. Em không thể nào "thủ cựu bài tân" mãi được. Hoa cúc vàng rồi sẽ héo. Anh rồi sẽ quên em mãi mãi. Em không dám nghĩ đến nữa. Em không dám tin nữa. Vì niềm tin vĩnh hằng là em luôn có anh. "Em vẫn là em, như ngày nào"...
Những buổi chiều đợi anh đón về, nắng nhạt dần cuối phố, em vẫn còn mãi yêu anh...

No comments: