Wednesday, February 1, 2012

Đã lâu không gặp...

Không biết mây trời ngoài kia có xanh hơn không ? Liệu nắng có ấm áp những ngày trời u ám ? Biết có một bàn tay ôm vào lòng xoa dịu những lúc buốt giá mùa đông ? Bông hoa liệu có màu gì ? ....
Yêu một người thì ra là đau đớn, vật vã và rát bỏng tâm hồn như vậy. Những phút gần nhau thì như có tiếng nhạc phát ra từ trong tim. Lúc xa nhau, lại thấy hoang hoải kinh khủng. Cô đơn. Thèm hơi ấm. Nhớ điệu cười. Một giọng nói nào...Ngỡ như tất cả đã trôi xa lắm rồi, không thể quay lại hoặc không còn gặp lại...
Thôi thì, ta sẽ đợi mi, tim ơi. Vết thương cũng cần có thời gian để lành lặn. Nỗi đau, sự cô đơn, nhớ nhung rồi cũng dần quen, và sẽ phải quen. Hãy chờ đợi thời gian.
Rồi sẽ lại thấy sắc màu hoa lấp lánh. Nghe một giọng cười trong trẻo, vô tư. Nhìn thấy dòng người tất cả đều hạnh phúc. Chứ không còn là một màu mưa nhạt nhòa như hôm nay...
Biết là mình sẽ rất nhớ khi chia xa. Biết là mình sẽ chẳng còn thấy vui khi xung quanh tràn tiếng cười. Biết là lạc lõng giữa dòng người và lòng người ấy. Vậy mà không thể ngừng yêu...Tất cả niềm tin, và tình yêu. Lạc lõng và hoài niệm, anh biết không ? .....

No comments: