Monday, October 20, 2008

Ai cũng về hết, chỉ còn vài người ở lại văn phòng. Sao mình không về? Nếu buồn thì đi loanh quanh ngoài đường cũng được, hoặc ngồi trốn ở một xó xỉnh nào đó để khóc. Thế cũng được chứ sao. Vậy mà sao không làm được. Không muốn bao ánh mắt qua đường ngó nhìn lại một cách tội nghiệp, hay lại lẩn thẩn đi vào những con đường quen thuộc thì chết. Thành phố to mà hóa ra lại nhỏ. Chẳng có chỗ dung thân.
Giá mà có ai đó sẵn sàng nắm tay mình chạy trốn khỏi những mớ hỗn độn này.
Giá mà có ai đó hỏi mình cần một bờ vai như ngày xưa không/
Giá mà có ai đó chấp nhận cho mình thêm thời gian, để đi đến sẵn sàng cho mọi việc.
Giá mà người ta chịu cưới mình và yêu thương, chia sẻ...
Nhưng, những giá mà của mình thật quá tham lam. Có ai mà không ước "giá mà" như thế? Thật chẳng ra làm sao cả.
Về nhà vào lúc này, lại chui trong chăn và nằm khóc. Mắt lại sưng húp thì sao đi làm? Và còn khiến bao nhiêu người cười chê, hay lo lắng.
Giá mà, anh trở về bên em, và đừng hỏi em tại sao, thời gian qua em đi đâu, làm gì? Giá mà anh mãi ở bên em như ngày xưa đó, em sẽ chẳng bao giờ dại khờ đánh mất anh như em đã làm.
Bỗng dưng muốn một mình lang thang qua các con đường, nhưng lại sợ ai đó sẽ lại gọi điện thoại, lại bảo quay về hay lại phóng xe đi tìm. Lại quay về trong nỗi sợ hãi không cùng. Thì mệt mỏi lại thêm chồng chất mệt mỏi.
Giá mà bắt đầu lại như chúng mình vốn thế?

No comments: