Wednesday, May 28, 2008

Bị say tàu xe.

Đang ngồi trong văn phòng, tự dưng một mùi hương xộc lên mũi, mùi hương thường dùng trên những chuyến xe buýt đường dài, tự dưng thấy buồn nôn. Trong bụng cứ bồn chồn khó chịu. Những thức ăn từ sáng cứ ngọ nguậy muốn chui ra. Đôi khi không có việc gì làm, hay suy nghĩ vẩn vơ về những lý do gây nên "tâm bệnh". Đó là những chuyến xe bít bùng, mùi hơi người cứ xồng xộc đến, ngột ngạt, khó chịu. Ghế nhỏ chật chội, mỗi khi ngủ quên lại bị dội đầu vào cửa kính. Đau điếng ! Nếu may mắn, cạnh bên là một chàng trai dễ thương, để dù có nằm ngủ phía bên kia cũng có một giấc mơ đẹp. Còn không may, phải ngồi cạnh một ông chú có máu 35 chắc không dám ngủ, mà cứ thức, ôm khư khư cái túi xách (hành lý quan trọng nhất chuyến đi) vào người. Muốn nôn cũng không dám nôn. Xấu hổ chết ! Lại thêm mùi nệm xe lâu ngày không thay, hết người này ngồi lên đến người kia ngồi, nghĩ đến đó thôi đã đủ...rụng rời ! Hỏi làm sao mà mình có thể yêu xe buýt, taxi hay đại loại những phương tiện 4 chân, cửa kính bít bùng được? (Ngay cả máy bay) ! Hic.
Lại ngồi nhích lên để chỉnh lại màn hình vi tính. Mùi hương dịu ngọt từ nước hoa trên áo nhẹ nhàng lan tỏa. Thật sảng khoái. Đây chính là "mùi của gia đình" ! Dù đi đâu xa, nhưng nếu nghe một mùi hương quen thuộc, mình có thể ngay lập tức tưởng tượng lại cảnh chai nước hoa đó được đặt tại đâu trong nhà ! Mùi hương và hình ảnh luôn nhắc ta nhớ đến một điều gì đó.
Có gia đình thật là hạnh phúc. Nơi những người già và trẻ em ở cùng một gia đình. Được chừa thức ăn mỗi buổi tối khi đi làm về. Và đôi khi, dù đã no cành hông khi đi ăn với bạn bè, người yêu hay với công ty, lại ngồi lọ mọ ăn tô canh má để, lại thấy lòng ấm ấm. Bao ánh mắt ghen tị mà thương yêu của mấy đứa cháu khi "Ngoại để đồ ăn cho dì Th nhiều quá đi !". Lạ, khái niệm, "ghen tị mà thương yêu", nhưng ít ra nó cũng đúng trong lúc này. Đó là những lời hờn mát, ganh tị, nhưng đằng sau đó là những giá trị thương yêu, khi chúng xum xoe với mình. Có nhiều điều quá đổi bình thường mà sao thấy thương đến lạ ! Có khi, mình bỗng quên, nhưng mùi hương lại nhắc mình nhớ.

No comments: