Monday, May 19, 2008

Những phút giây kỷ niệm xưa.

Lặng người ngẩn ngơ với những dòng tâm tình của những khán thính giả lắng nghe chương trình "Thay lời muốn nói". Những tâm sự rưng rưng nước mắt khi nhớ về Sài Gòn. "Em còn nhớ, hay em đã quên?...". Mình có đi đâu khỏi thành phố này đâu, mà sao lại nhớ da diết, như một cái gì đó quá thân thương đến nỗi làm mình sợ hãi.
Chiều qua, chạy ngang con đường CMT8 ngày cũ. Cửa hàng đã đóng cửa. Tự dưng, trong lòng thấy buồn. Cuối cùng, cái hình ảnh thân quen, để mỗi khi đi ngang đều an ủi chính mình rằng. Vẫn ổn, cửa hàng vẫn ổn. Vẫn còn có thể nhìn thấy Chị, thấy Mẹ. Thảng hoặc, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Vậy mà, hôm nay, không còn nữa. Ngôi nhà được trả lại cho người chủ. Không còn nhìn thấy dấu vết nào nữa. Lòng hỏi lòng, Chị đi lấy chồng, có gì mình phải đau? Mừng cho chị mới đúng chứ. Chỉ có điều, cài sợi dây cuối cùng cũng dứt. Con diều chòng chành rồi rơi đến một nơi khác. Nơi đó, sẽ không còn thông tin gì về chị, về mẹ, về những bộ quần áo mới ra hàng, mà thấy thân quen. Chào tạm biệt con đường kỷ niệm. Kỷ niệm về những chiều mưa, trú chân trong cửa hàng, nói chuyện đời. Chị lấy chồng, chắc em cũng không được mời. Nhưng như thế có lẽ lại hay, em không còn nhớ và người ta không cần quên.
Sợ. Trí nhớ của con người kéo dài bao lâu? Sau bao nhiêu năm nữa thì con người ta có thể quên hết những gì mình đã từng nhớ? Bỗng thấy sợ. Có rất nhiều tâm sự của các thính giả với những kỷ niệm cuộc đời kéo dài hơn 30 năm? Vậy với mình, còn phải trải qua thêm 25 năm? Mà chắc gì có thể quên, chỉ với ngần ấy thời gian? Thấy sợ chính mình, sợ những nỗi nhớ ngông cuồng bất trị. Chẳng bao giờ mình có thể quên.
Có lẽ ngày cưới của chị sắp đến gần. Tự dưng hy vọng để nhận được thiệp hồng, để có một cơ hội tìm lại không gian ngày xưa, để có thể có được lý do chính đáng nhìn thấy người. Mà thôi, có lẽ, không có cơ hội thì lại hay hơn. Tình yêu, có còn lại gì nữa đâu?

No comments: