Saturday, May 24, 2008

Sóng và Cát

Sóng và cát trắng

… Có khi nào, bất giác, bạn thắc mắc rằng: “Tại sao sóng cứ xô bờ …?” …

Tiến tới …

Sóng:

... Nếu hiểu theo cái định nghĩa “ngày đẹp trời” mà tôi vẫn biết – nghĩa là trời trong xanh, có nắng, có gió, … - thì hôm nay đúng là 1 ngày đẹp trời. Ok. Ngày đẹp trời nhưng tinh thần của tôi thì chẳng đẹp tí nào. Chủ nhật, hôm nay là chủ nhật, 1 buổi sáng chủ nhật cực kì đẹp trời, vậy mà … trong khi bạn bè tôi đang tay trong tay, dắt díu nhau chơi bời thì tôi lại phải ngồi đây – trên hàng ghế khán giả, trong sân vận động - để xem đội bóng của trường anh trai tôi đá.



Khốn khổ! Ai bảo tôi tham ăn làm gì? Lỡ nhận của anh trai tôi 1 chầu kem rồi, giờ đành phải bấm bụng ngồi xem bóng đá – trò vớ vẩn nhất trong những trò vớ vẩn mà tôi biết. “Em đến cho cả đội có khí thế?” – trích nguyên văn lời của anh trai. Ok. “Khí thế của cả đội anh được đánh đổi bằng khí thế của em.” – Tôi nghĩ thầm, à không, rủa thầm mới đúng. Bóng đá. Biết nói thế nào nhỉ? Tôi ghét bóng đá lắm, ghét từ bé cơ! Bóng đá là 1 môn thể thao mà có đến 22 vận động viên - được gọi là cầu thủ - tranh nhau 1 trái bóng. Đấy. Đấy là định nghĩa hoàn hảo của tôi về bóng đá. Vớ vẩn hết sức! …

… Trận đấu bắt đầu được khoảng 20 phút thì tôi bắt đầu chú ý. Chú ý đến 1 cầu thủ. Anh ấy là động đội của anh trai. Đẹp trai thì không đẹp trai nhưng được cái xinh. Nhưng vấn để mấu chốt khiến tôi soi anh không phải là vì anh xinh trai. Tôi soi anh vì anh đá rất cừ, rất có phong cách của 1 cầu thủ chân chính, mặc dù tôi chẳng biết “phong cách của 1 cầu thủ chân chính” cụ thể là thế nào. Chỉ thấy anh đá hết mình, đá hiền hiền, lại hay đỡ đội bạn ngã dậy. Thế là tôi kết lối đá của anh. Chơi đẹp mà! Anh … biết nói thế nào nhỉ? Đáng yêu .. Dễ thương … Chẳng hiểu sao tôi lại thích nhìn anh như thế? Tình yêu sét đánh? Ôi, không đời nào. Tôi chưa bao giờ tin vào cái thứ tình yêu như thế. Nhưng … vẫn thích nhìn anh. Rắc rối nhỉ? …

… Trận bóng kết thúc. Đội anh tôi … thua. Đấy. Khí thế cho lắm vào thì cũng thua. Đá dở thì vẫn là đá dở. Phí thời gian. À, nhưng được cái, tôi cũng được 1 phần thưởng an ủi, đó là … gặp anh. Chuyện tôi gặp anh có được xem là 1 phần thưởng không nhỉ? Ừ,vào thời điểm này thì cứ tạm xem là như thế … Chạy vào sân, tôi chạy vào sân. Nhìn thì có vẻ như là em gái chạy vào an ủi đội bóng của anh trai. Nhưng không, tôi đâu có lành tính như thế. Tôi chạy lại chỗ đội bóng đứng nghỉ, vờ hỏi thăm mấy anh vài ba câu rồi lon ton chạy lại chỗ anh ấy, với 1 gương mặt không thể ngây thơ hơn. Lạ! Trong khi các cầu thủ khác đều có bạn gái đến cổ vũ, chăm sóc thì anh, anh chẳng có 1 ai bên cạnh, mặc dù đứa mù nhìn vào cũng thừa biết anh xinh trai hơn khối đứa ngoài kia. Thôi, càng tốt, càng có cơ hội cho tôi cầm cưa. Tôi chạy lại chỗ anh, đưa anh cái khăn lông trắng mà anh tôi vừa đưa nhờ giữ hộ, nhỏ nhẹ: “Anh lau mồ hôi đi!”. Anh cười, cười hiền như cách anh chơi bóng: “Cám ơn em!” … Thích mê! Lần đầu tiên tôi nghe 1 giọng nói ấm áp đến thế … hoặc có thể trước đó tôi đã nghe rồi nhưng lúc này, tôi chẳng còn nhớ gì ngoài việc ghi nhớ giọng nói của anh. Tôi ngồi xuống cạnh anh. Cưa đã chính thức được khởi động. “Anh buồn không?” – Tôi hỏi. “Không!” – Anh trả lời tỉnh bơ. Tôi tròn mắt nhìn anh, không phải cái nhìn ngây thơ vô (số) tội như khi nãy mà là cái nhìn … kinh dị: “Sao thế? Đội anh thua mà anh không buồn … Không lẽ … anh bán độ à?” Anh phá lên cười: “Cũng muốn bán lắm nhưng chẳng ai mua.” “Là sao?” “Đá giao hữu thôi mà. Ai lại mua bán gì? Thua 1-0 là vinh quang lắm rồi. Đội người ta là đương kim vô địch của giải bóng đá các trường trung học năm nay đấy.” “À!” – Tôi “à” khẽ. Ra thế. Hèn gì anh không buồn. “Mà … anh tên gì?” – Tôi chuyển đề tài. Nhanh và dứt khoát gớm! “Quân. Thế em tên gì?” “Em tên Quýt.” – Tôi cười toe, hào hứng trả lời. “Tên ngộ vậy?” – Anh nhíu mày. “Tên thân mật đấy. Không thì gọi em là Thy, tên trong … sổ y bạ.” “Ok Quýt.” Anh gật gù. “Thôi anh về nhé! Bye em!” Anh đứng bật dậy. Tôi vội vàng, chính vì vội quá nên mất khôn, nắm lấy tay anh (chẳng biết là có mất khôn thật không đây): “Anh …” “Hả?” Anh quay nhìn tôi, ngạc nhiên. “Anh … cho em số phone nhé?” Tôi ấp úng. “Tưởng gì?” – Anh cười – “Em buông tay anh ra rồi anh ghi cho.” Tôi luống cuống nhìn lại, tay tôi vẫn chưa chịu rời tay anh … “Xin số phone anh làm gì? Khủng bố à? … Anh có phải sao đâu mà phải khó khăn trong việc xin số phone như thế? … Làm anh tưởng chuyện gì ghê gớm lắm!” - Anh vừa ghi số phone vào sổ của tôi, vừa nói. “Em xin lỗi!” – Tôi lí nhí. Hiếm khi thấy tôi như thế. Đúng là … tình yêu có thể thay đổi cả con người. Tôi bật cười với cái suy nghĩ vừa lóe ra đó. “Xong!” – Anh đưa lại sổ cho tôi – “Lần này là bye thật nhé! Anh về.” “Ok. Bye anh!” – Tôi đưa bàn tay bé xíu lên vẫy chào anh. 1 ngày cũng không tồi như tôi tưởng …

Cát trắng:

… Chủ nhật, đội tôi có 1 trận đấu giao hữu với đội đương kim vô địch của giải bóng đá các trường trung học năm nay. Chưa đá cũng biết thua. Không phải tôi bi quan mà sự thật nó là như thế. Tự lượng sức mình. Nhưng tôi vẫn đá hết sức. Tinh thần thể thao mà …

… Có 1 cô bé cứ nhìn tôi mãi, tôi có cảm giác như thế. Suốt trận bóng, có đôi lúc, tôi cũng nhìn về phía em và hầu như là tất cả những lúc ấy, tôi đều bắt gặp ánh mắt em nhìn tôi. Trẻ con! Tôi đã nghĩ như thế về em. Tôi không thích những cô gái nhìn tôi chằm chằm như vậy …

… Đúng như dự đoán của tôi, đội tôi thua. 1-0, 1 kết quả không tồi khi đối thủ là 1 đương kim vô địch. Tôi lủi thủi ra sân 1 mình. Nhìn xung quanh, thấy … đồng đội mình ai cũng có bạn gái đến cổ vũ và chăm sóc, tự nhiên … cũng tủi thân. Bạn gái tôi. Vâng, bạn gái tôi khá là kiêu - thế nên tôi mới thích theo đuổi cô ấy – vì vậy, cô ấy sẽ không bao giờ đến đây, xem tôi đá – 1 việc mà cô ấy cảm không thích tí nào … Đang tủi thân thì em bước đến, cô bé khi nãy. Em đưa tôi 1 cái khăn lau - cái khăn quen quen, hình như tôi vừa đưa cho ai đó trong đội mượn. Cũng khá là cảm kích. Đang tủi thân cơ mà. Em ngồi xuống cạnh tôi và chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Em xinh! Tuy nhiên, bạn gái tôi vẫn là xinh nhất. Nói chuyện ổn. Tôi hơi bị thu hút bởi đôi mắt của em, nó tròn, to và ngây ngô. Tôi luôn biết cách ngăn chặn chính mình, không để bị thu hút hơn, tôi chào em ra về. Bỗng nhiên, em nắm lấy tay tôi. 1 cảm giác kì lạ từ em truyền sang cho tôi. Tôi đứng lại. Lạnh! Tay em hơi lạnh! Sao thế nhỉ? Mẹ tôi bảo rằng tay người ta lạnh nghĩa là người ta bị bệnh hoặc đang run sợ. Thế em bị bệnh hay run sợ? Trời biết. Thì ra em xin số phone của tôi. Tôi đã ghi cho em. Lạ thật! Tôi ít khi cho người khác số phone. Nhưng khi em xin, tôi lại cho, cho 1 cách vui vẻ và hào hứng. Phải chăng, tôi cũng đang mong em hỏi tôi. Phải chăng, tôi cũng đang mong được liên lạc với em? Ôi, không phải vậy chứ? Tôi là 1 anh chàng đã có bạn gái và cô bé kia … trẻ con quá! …

… Tôi tự trách mình, suốt đường về. Tại sao lại cho em số phone? Lỡ … xui, em và tôi quen nhau thì sao? Tôi không dám chắc mình sẽ không bị lung lay vì đôi mắt đó. Cầu trời phù hộ. Yêu 1 người, theo chăm bẵm 1 người đã quá khổ với tôi rồi …

Yêu …

Sóng:

… Hẹn hò … Không phải là hẹn hò. Anh đến nhà tôi chơi. Chuyện. Anh với anh trai tôi là bạn, là đồng đội mà. Thân lắm! Trời thương tôi thì phải. Hôm nay, anh trai tôi không có nhà. “Hay là anh vào nhà đợi anh em về. Ok?” – Tôi mời, mắt long lanh. “À … Ok.” – Anh ngập ngừng ít phút rồi cũng đồng ý. Tôi mà đã mời thì đừng ai từ chối. Bởi vì có từ chối thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách mà kéo người đó ở lại. Anh cũng không ngoại lệ. Thật may vì anh đã đồng ý, không thì …

… “Lâu quá!” – Tôi buông ra 1 câu cảm thán vẩn vơ. “Thôi, anh về. Khi khác anh đến.” – Anh vội vàng. “Không.” Trời ạ! Ý tôi đâu phải là như thế. Tôi chỉ cảm thán thôi mà, có ý đuổi khéo anh đâu. “Anh cứ ở chơi. Anh em gần về rồi.” – Tôi nói. Anh gãi đầu, ngập ngừng: “Thật ra thì … anh đến tìm anh em … đi chơi thôi. Không có gì quan trọng đâu. Hôm nay không đi thì hôm khác đi.” “Ra là đi chơi. Sao không nói sớm.” Tôi nói như reo. “Xin lỗi … vì … nãy giờ anh … làm phiền em.” “Không.” – Tôi cười – “Anh em không đi thì anh em đi hộ nhé! Lâu rồi em không được đi chơi. Anh em cũng hứa hôm nay dắt em đi mà giờ vẫn chưa thấy về.” “Thế à?” – Anh suy nghĩ – “Cũng được. Đi 1 tí. Hôm nay cũng không có gì làm.” … Sao hôm nay tôi lạ thế nhỉ? Mọi ngày, có mời tôi cũng chẳng thèm đi chơi với bất cứ đứa con trai nào ngoài anh tôi. Thế mà hôm nay, tự tôi lại đề xuất ý kiến đi chơi với 1 đứa con trai, à không, anh không phải 1 đứa con trai, anh là 1 chàng trai tuyệt vời. Anh đồng ý. May thật! Không … chắc tôi ngượng chết mất thôi …

… Tôi ngồi sau xe anh, có cảm giác vui vui. Kì lạ! Suốt đường đi, anh không nói gì. Tuy vậy, tôi vẫn thấy rộn ràng … trong lòng. Anh tạo cho người bên cạnh cảm giác an toàn tuyệt đối. Tự dưng, tôi ước … hơi ngớ ngẩn … tôi ước tôi được ngồi sau xe anh mãi, được cùng anh đi đến mọi nơi trên thế giới này ... Gió lùa tóc anh, tóc tôi … Tóc anh thơm, 1 mùi hương nhè nhẹ chứ không nồng như X-men hay Romano. Tôi lén đưa tay chạm vào tóc anh. Nó mềm, không có keo. Hay! Anh khác thật! Khác những đứa con trai khác thật! Tôi thích người con trai như thế này, nhẹ nhàng, dịu dàng và … an toàn. Tôi … thích … anh. Tôi nghĩ là thế. Không may mắn! …

… Công viên … Chúng tôi đi song song nhau … có khoảng cách. Tay trái tôi cầm que kem, còn tay trái tôi thì trống. Tôi muốn cầm lấy 1 thứ gì đó … như tay anh chẳng hạn. Ngộ nghĩnh … Ngốc nghếch … Điên rồ … Tôi và anh quen nhau chưa bao lâu, chỉ gặp nhau ít lần. Tay trong tay đi chơi công viên … ồ … không thể. Tôi cười tủm tỉm. Vâng, tôi điên quá! Anh cúi nhìn tôi, lắc đầu: “Em lạ quá!” “Sao lạ?” – Tôi ngước nhìn anh. Khoảng cách về chiều cao giữa chúng tôi là khá lớn. Anh cao hơn tôi gần 1 cái đầu. Nhưng như thế lại hay. Đi bên anh, tôi có cảm giác được che chở, bảo vệ. Anh ngửa mặt nhìn trời, suy nghĩ ít phút rồi cười: “Anh không biết. Thấy lạ. Thấy bí ẩn.” “Anh cũng lạ.” – Tôi huých tay anh. “Chơi đu quay nhé!” – Tôi reo lên, chỉ tay về phía cái đu quay, lúc này đang đông nghịt người chen lấn để được chơi. “Tùy em.” – Anh gật đầu rồi (tự giác) đi mua vé. Đứng từ xa, tôi nhìn anh chen vào dòng người để mua vé cho chúng tôi. Tự dưng (lạ … cứ hay tự dưng như thế J) thấy yêu quá … “Anh!” – Tôi gọi – “Nhanh lên nào.” Dường như anh không có kinh nghiệm chen lấn cho lắm. Suy nghĩ … tôi lấy hết can đảm đưa tay về phía anh. Thật may mắn! Anh nhìn tôi, suy nghĩ … rồi nắm lấy tay tôi, chúng tôi cùng chen qua đám đông. Vẫn là cái cảm giác ấy, cảm giác lần đầu tiên tôi nắm tay anh. Ấm áp … diệu kì … Từ giây phút ấy, tay chúng tôi không rời nhau. Cứ nắm chặt như thế. Tôi không buông ra … anh cũng không lấy tay lại. Hay thật! Trước đây, 1đứa bạn đã gửi cho tôi 1 tin nhắn. Nó như thế này: “Bạn có biết tại sao giữa các ngón tay lại có kẽ hở không? … Là để ***g vào nhau đấy!” Tôi tin … bây giờ thì tôi đã tin vào điều đó. 1 cái nắm tay thật kì diệu. Kẽ hỡ giữa các ngón tay … có lẽ thượng đế đã suy nghĩ rất lâu để tạo ra nó. Tuyệt vời! …

… Tôi trở mình … Tối nay tôi không ngủ được. Lòng tôi rộn ràng. Tim tôi đập mạnh. Tôi yêu anh thật rồi. Cứ muốn được gặp anh, cứ muốn cầm tay anh mãi thôi. Hình ảnh của anh hiện ra trong tâm trí tôi … đẹp! Tôi không biết dùng từ gì để nói lên tâm trạng của tôi lúc này. Nó như 1 mớ hỗn độn giữa yêu, nhớ và cả lo lắng. Tôi bật dậy, lấy giấy ra viết – đó là cách mà tôi thường dùng để giải tỏa tâm sự. “Em yêu anh, Quân ạ! Yêu nhiều lắm! Yêu đến phát điên. Em chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, cũng chưa bao giờ bị sét tình yêu đánh phải. Nhưng giờ … em tin rồi … em biết rồi … Em đang bị sét đánh. Mẹ ơi! Cảm giác thật là khó tả. Em thấy khó chịu lắm anh ạ! Nhưng em lại không muốn mất đi cái cảm giác này. Thế là thế nào? Anh đang làm gì vậy? Anh đang nhìn gì vậy? Anh đang nghĩ gì vậy? …v…v… Thật nhiều câu hỏi! Em muốn biết thật nhiều … về anh và chỉ anh. Em phải làm sao? Em yêu anh! Em muốn hét lên cho cả thế giới này biết điều đó. Không chỉ 1 lần mà em muốn hét lên hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn lần như thế. Em yêu anh! …” - Đấy. Đấy là tất cả những gì tôi viết. Cứ viết như vậy trong hơn chục trang giấy …

Cát trắng:

… Tôi đến tìm Chiến để rủ nó đi chơi. Tôi buồn. Sáng nay, bạn gái tôi đòi chia tay vì cô ấy thấy chán tôi. Tôi là 1 thằng đáng chán. Tôi công nhận. Nhưng cô ấy tuyệt tình quá! Tôi đau và tôi muốn chia sẻ. Chiến là 1 lựa chọn hoàn hảo. Tuy nó nói hơi nhiều nhưng cũng chịu khó lắng nghe lắm! Hơn nữa, nó hay đưa ra những lời khuyên hợp tình hợp lí. Nếu tôi là con gái, tôi sẽ yêu nó. Nói đùa đấy. (J) … Không biết nói sao? Là may hay không may nhỉ? Nó không có nhà. Tôi đã gặp em gái nó, chính là em. Nói không may thì không phải. Tôi vui mà, lòng vui mà. Nhưng nói là may thì cũng sai. Tôi sợ gặp em lắm! Sợ đôi mắt của em lắm! Yêu thì sao? Tôi sợ yêu lắm rồi. Hèn nhỉ? … Tôi ngồi trò chuyện với em chờ Chiến về. Thằng này hôm nay chết dẫm ở đâu chẳng biết. Tôi thấy ngại nên chào em về. Không ngờ … em lại đề xuất ý kiến đi chơi với tôi, chỉ em và tôi. Lúc ấy, lí trí tôi bảo rằng: “Từ chối đi! Đừng quên … đôi mắt con bé thu hút lắm. Cẩn thận không thì yêu.” Nhưng tim tôi thì lại hét lên rằng: “Thằng ngốc. Mày thích mà. Đồng ý đi!” Và … trái tim thắng. Tôi đồng ý …

… Công viên … Tôi chẳng biết tại sao tôi lại chở em đến công viên. Trẻ con. Tôi vốn không thích phim Hàn, không thích mấy trò trẻ con nhưng … công viên là nơi thích hợp nhất cho cuộc hẹn đầu tiên. Lại điên. Hẹn hò gì chứ. Là vô tình, chỉ là vô tình tôi và em đi chơi cùng nhau thôi. Tôi điên mất. Chưa bao giờ tôi cảm thấy rối như lúc này. Yêu và không yêu … Khoảng cách giữa 2 điều nay, hôm nay, sao mà mỏng manh như thế? … Tay em nắm lấy tay tôi.1 cảm giác … dễ chịu lắm! Cái nắm tay này ấm hơn cái nắm tay của tôi và bạn gái tôi. Tôi đã không lấy tay lại. Đúng hơn là không đủ can đảm để lấy tay lại. Sẽ ra sao … nếu tôi lấy tay lại? Em giận? Không. Là tôi. Tôi sợ … nếu tôi lấy tay lại thì sẽ không còn cơ hội được nắm tay em như thế này. Tôi cứ nắm lấy tay em như thế. Em … sao mà đáng yêu vậy? Em hay cười, nói hơi nhiều. (J) Bên em, tôi như quên đi bạn gái tôi, quên đi cái nỗi đau mà cô ấy vừa “trao tặng” tôi. Tôi thấy thoải mái lắm! Em đã hỏi tôi rằng: “Anh có biết tại sao giữa các ngón tay lại có kẽ hở không?” Tôi trả lời rằng tôi không biết. Em không giải thích mà chỉ cười tủm tỉm. Sao thế nhỉ? Tay có kẽ hở thì có gì lạ chứ? Ai mà chẳng như thế …

… Lúc trên đường về, tôi đã lén nhìn em qua gương chiếu hậu. Em đang cười, hát nữa. Tôi nghe … hình như là “Proud of you”. Giọng em trong trẻo, tuy nhiều lúc sai nhạc nhưng tôi vẫn thích giọng hát của em, thích nghe em hát. Tôi nảy ra 1 ý kiến. Hay là … tôi tìm đường nào dài hơn để đưa em về nhỉ? Như thế, tôi sẽ được ở bên em nhiều hơn. Điên. Điên và gian nữa. Tôi bật cười. Về thôi …

… Chiến nó gọi điện cho tôi. Nó bảo rằng nó đã thấy tôi đưa em về, rằng nếu tôi muốn lấy em nó ra làm vật thế thân cho bạn gái cũ của tôi thì thôi đi. Buồn cười. Tôi không hèn như thế đâu. Tôi đã nói với nó rằng: “Tao không dư hơi như thế.” Nó bảo: “Em tao nó thích mày đấy. Tao biết. Mày mà cứ thế này. Nó hi vọng rồi thất vọng. Tao giết mày.” Tôi nghẹn lời. Em thích tôi à? “Tao làm thì tao chịu trách nhiệm.” – Tôi hạ giọng. Không hiểu sao tôi lại nói như thế. Trách nhiệm? Tôi sẽ chịu trách nhiệm như thế nào về em? Mà em thích tôi thật không hay chỉ là thằng Chiến nói bậy? Tôi đau … không đau lòng như lúc bạn gái tôi chia tay mà là … đau đầu. Rắc rồi quá, tôi ơi! (L) …

… Tối, tôi không ngủ. Tôi ngồi 1mình trên sân thượng … suy nghĩ và suy nghĩ. Đầu tiên là tôi nghĩ về bạn gái tôi, về tình yêu hơn 2 năm trời giữa chúng tôi. Tôi nhếch môi cười, cười khinh … cho cái tình yêu đấy, tình yêu mà tôi từng rất trân trọng. Tôi dại dột, yêu cô ấy 1 cách dại dột … Rồi tôi nghĩ về em. Tôi có yêu em không hay chỉ là bị thu hút? Yêu rồi … Đột ngột quá! Tôi đã yêu em. Bằng chứng là tôi đang nhớ em, nhớ muốn điên lên. Tôi vốn rất ghét dùng những động từ mạnh trong tình yêu. Tình yêu của tôi là sự nhẹ nhàng, dịu dàng, quan tâm. Nhưng em … em lại làm tôi điên lên. Tình yêu của tôi tự dưng bị thay đổi. Nó mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nhiều. Chính vì em. Em … ào ạt quá! Em bước vào cuộc sống của tôi nhanh quá! Tôi không chống đỡ kịp và chỉ còn biết rơi vào trò chơi tình yêu với em. Tôi yêu em! - Tôi khẳng định đấy …

Và đau …

Sóng:

… Tôi và anh yêu nhau gần 1 năm. Anh vẫn vậy, vẫn hiền và dịu dàng với tôi. Nhưng … Khi ở bên anh, tôi thấy an toàn thì an toàn thật. Nhưng khi xa anh, tôi bất an, lo lắng lắm! Tại sao vậy? Tôi có cảm giác … dường như anh không yêu tôi như tôi yêu anh …

… Tôi là người mở lời trước, khi ấy, tôi và anh quen nhau được 6 tháng. Tôi đã chờ …. chờ anh mở lời nhưng … không, anh vẫn cứ im lặng mặc dù anh lúc nào cũng quan tâm, yêu thương tôi. Tôi đành phải mở lời trước vì tôi sợ kẻ khác sẽ cướp mất anh của tôi. Chính tôi cũng không ngờ là tôi lại yêu anh nhiều như vậy … Rồi yêu … Chúng tôi chính thức yêu nhau - điều đó tất cả mọi người đều biết. Cha mẹ tôi có phản đối vì chúng tôi còn quá trẻ tuổi nhưng anh đã chinh phục được trái tim của cha mẹ tôi 1 cách dễ dàng. Cũng phải thôi. Anh đáng yêu quá mà. Anh hiền lành, điềm tĩnh quá mà. Có bậc cha mẹ nào mà không muốn con gái mình quen với 1 người con trai như anh. Tôi đã hạnh phúc như thế nào, anh biết không? Tôi tự hào lắm! Tôi tự hào về anh, tự hào về tình yêu của chúng tôi. Nhưng … sự thật thì tôi … hình như là tôi đã lầm. Khi tôi nói với anh cảm giác sung sướng của tôi khi mẹ tôi bảo: “2 đứa liệu mà lo cho nhau.”, anh chỉ cười nhạt. Tại sao thế? Anh không sung sướng sao? Không hạnh phúc sao? … Không yêu tôi sao? … Tôi đã buồn, 1 thời gian sau đó. Nhưng rồi tôi lại tiếp tục yêu anh, thậm chí yêu nhiều hơn. Tôi như những con sóng. Cứ ào ạt xô vào bờ. Đôi khi mệt mỏi, xô nhẹ hơn nhưng không bao giờ ngừng lại. Nhưng anh … anh đúng là 1 bờ cát trắng. Anh cứ lặng im như cát. Tình yêu của anh cứ mờ mờ ảo ảo như hoàng hôn trên bờ cát. Anh có hiểu không? Tình yêu của tôi như gió. Gió là động lực giúp sóng xô bờ. Tôi yêu anh đơn giản vì … tôi yêu anh. Tôi không thể tìm ra 1 lí do nào khác. Nhưng cũng như sóng … tôi mù quán. Tôi yêu anh còn anh thì cứ mãi im lặng. Anh không từ chối những quan tâm, lo lắng, yêu thương, … của tôi dành cho anh nhưng tôi … nếu tôi nhớ không lầm thì chưa bao giờ anh nói yêu tôi. To lớn nhất từ trước đến nay, có lẽ chỉ là từ “Nhớ!” … anh bảo anh nhớ tôi. Chỉ có thế. Ngay cả khi gặp cha mẹ tôi, anh cũng chỉ nói: “Cháu sẽ chăm lo cho Thy. Xin 2 bác hãy tin cháu!” ... Chăm lo ... chỉ có thế. Sao không bảo rằng: “Cháu yêu Thy thật lòng!” Sao thế? Anh làm tôi chán … không … tôi không thể chán. Nhưng tôi có cảm giác mệt lắm! Sóng … cứ xô bờ … xô rồi lại xa … lại về với biển. Vô ích lắm! Liệu … có cách nào để sóng thôi xô bờ không? …

… Anh ạ! Em biết … Anh vẫn chưa quên được cô ấy, chưa xóa được vết thương mà cô ấy đã để lại trong lòng anh. Nhưng em muốn anh biết rằng … Em sẽ như con sóng kia, sẽ cuốn trôi mọi vết tích trên cát. Em sẽ yêu anh mãi. Tất cả những gì cô ấy đã làm cho anh, em cũng làm được, thậm chí làm tốt hơn … theo cách của riêng em. Hãy tin em! …

Cát trắng:

… Em đã nói lời yêu tôi. Tôi thật có lỗi khi đã không là người nói ra lời yêu trước. Nhưng … thú thật thì với tôi, lời yêu chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Tôi yêu em. Điều đó trơì biết, đất biết, tôi biết. Tôi đã rất hạnh phúc khi nghe em nói yêu tôi nhưng … khi ấy, tôi đã không thể thể hiện được cái cảm giác vui sướng tột cùng của tôi cho em thấy. Tôi đã như thế nào nhỉ? À … cười nhạt. Tôi biết … tôi biết em đã hụt hẫng như thế nào. Nhưng em ạ! Tôi không thể … tôi bất lực lắm em biết không? Tôi muốn nhảy cỡn lên, muốn cười thật to, muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng em đã nói yêu tôi rồi, rằng tôi cũng yêu em nhiều lắm, rằng tôi thật sự rất vui, rất vui nhưng … tôi đã không làm được. Chính tôi cũng không thể hiểu được chính mình. Dường như tôi đang trốn chạy 1 điều gì đó mà bây giờ, đến bây giờ thì tôi đã biết đó chính là tình yêu. Tôi sợ yêu. Thật xấu hổ khi thừa nhận rằng mình sợ 1 điều gì đó, đúng không? Tệ thật! (J) Em không biết đâu. Tối hôm đó, tôi đã mất ngủ đấy. Tôi không biết vì sao tôi lại không ngủ được. Vì vui ư … hay vì sợ? Tôi đã rất rối. Tôi hơi ân hận … khi ấy … vì đã nhận lời yêu em, yêu em. Nhưng rồi tình yêu trong tôi lại bảo với tôi rằng: “Yêu không phải là tội lỗi.” Phải chăng …? …

… Có thể em đang vui, cũng có thể em đang buồn … vì tôi. Tôi thì hoang mang. Hoang mang lắm em ạ! Tôi đã im lặng quá lâu rồi. Dường như tôi đang thờ ơ với tình yêu của chúng ta đúng không em? Không phải đâu. Mỗi buổi sáng, khi thức dậy, người đầu tiên tôi nghĩ đến là em. Và cả buổi tối, trước khi chìm vào giấc ngủ, người cuối cùng tôi nghĩ đến … à không, người duy nhất mà tôi nghĩ đến cũng là em. Tôi không thờ ơ mà, đúng không? … Tôi … hoang mang … Xa là nhớ nhưng khi bên em, tôi lại không thể thể hiện tình yêu đó, nỗi nhớ đó. Tôi đã khiến em thật vọng rồi …

… Có lần, em đã nói với tôi rằng: “Em thấy mình thật giống với sóng quá!” Tôi đủ thông minh để hiểu câu nói đó, để hiểu nỗi buồn chất chứa trong khóe mắt em khi ấy. Nếu em là sóng thì tôi, chắc chắn là bờ cát trắng rồi …

… Hỏi … Sóng có mệt mỏi không? Nghĩ … Chắc mệt rồi … Hỏi … Thế sao vẫn cứ xô bờ? … Nghĩ … Yêu rồi … Hỏi … Sao bờ không giữ sóng mà cứ để sóng xa dần xa như thế? … Nghĩ … Anh đã nghĩ lâu lắm rồi và câu trả lời chỉ vừa xuất hiện trong đầu anh, khi anh vô tình đọc được những trang giấy kín chữ trong phòng em hôm qua. Anh yêu em. Anh không giữ em vì anh yêu em. Anh muốn em tự do yêu, muốn em yêu anh thật tự do theo ý em. Để rồi, 1 ngày kia, nếu em chán anh, em sẽ không vướng bận mà ra đi và anh, anh cũng sẽ đau, đau 1 mình thôi. Anh biết … Nếu anh giữ em thì sẽ ra sao … Em thường xem báo, nghe đài, … đúng không? Em biết rồi đấy. Khi bờ giữ sóng lại, là khi nước biển mênh mông tràn ngập trên mặt đất, cũng là khi thiên tai bắt đầu. Không có hạnh phúc đâu em. Sẽ chỉ có những mất mát và những giọt nước mắt mà thôi. Thế thì tại sao? ... Anh không đủ tự tin để có thể giữ em mãi. Sẽ có 1 ngày, em ra đi như … cô ấy. Vậy … hãy cứ để tình yêu lớn lên trong anh, trong em, theo 1 cách tự nhiên nhất. Anh biết … rồi cũng sẽ có nước mắt thôi nhưng thà cứ để như thế … cứ để nước biển xâm thực … chậm thôi … đau chầm chậm thôi …Thế nhé! Anh yêu em, yêu nhiều thật nhiều! …

… Và … sóng vẫn cứ xô bờ như thế … cát trắng vẫn cứ lặng im như thế … nhưng như bạn biết đấy, tình trạng xâm thực vẫn đang tiếp tục … như tình yêu của sóng và cát trắng - nó vẫn đang lớn dần lên - 1 tình yêu mang đến bao mất mát và đau thương … liệu nó có nên tồn tại và phát triển không? …

… 1 tình yêu như tình yêu của sóng và cát trắng … tôi biết nó đang tồn tại ở đâu đó .. bên cạnh tôi và rất gần … gần đến nỗi mà … tôi có thể cảm nhận được, vui niềm vui mà sóng và cát có, đau nỗi đau mà sóng và cát có … Ở đâu nhỉ? ... Trời biết …

… Bạn có thể tin hoặc không tin câu chuyện của tôi bởi vì … có những cái thật, cũng có những cái không thật … nhưng … cuộc sống vốn không có giá trị tuyệt đối …

No comments: